Huấn luyện viên Lục cầm bình nước khoáng trong tay đột nhiên bị Diệp Trăn Trăn cản trở, anh nhíu mày không vui giống như dẫm lên đống cứt chó.
"Anh Bắc Kiêu, trước đó là em không tốt, không nên tìm anh lúc đang huấn luyện!" Diệp Trăn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Bắc Kiêu, ngọt ngào nói.
"Cô là ai?"
Con nhãi chán sống dám bảo nàng dâu cưng của anh là con hoang giữa đại viện, anh không dạy dỗ cô ta đã là khách sáo rồi. Mẹ nó còn tìm đường chết đến lôi kéo làm quen với anh!
"Anh Bắc Kiêu, em là Trăn Trăn, con gái nhà họ Diệp đây!" Anh thực sự đã quên cô rồi sao?
"Tôi chỉ biết một em gái là Diệp Kiều, hơn nữa nghe nói cô không phải người nhà họ Diệp. Lúc nghỉ ngơi cũng đừng đến tìm tôi, không rảnh!" Lục Bắc Kiêu thờ ơ nhìn cô ta, lạnh lùng nói xong thì đi đến chỗ Diệp Kiều đang ngồi dưới gốc cây.
Rõ ràng là một ngày nắng nóng, nhưng Diệp Trăn Trăn lại giống như bị dội vào một chậu nước đá, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều ớn lạnh!
Anh Bắc Kiêu cũng biết cô ta là con riêng? Không, cô ta không phải, cô ta không phải con hoang! Là Diệp Kiều mới đúng!
Thấy Diệp Trăn như thế, mấy nữ sinh liền biết cô ta ăn quả đắng rồi!
Mà lúc này nam thần của các cô huấn luyện viên Lục lạnh lùng cấm dục cầm một bình nước khoáng đến trước mặt bạn học Diệp Kiều. Anh ngồi xuống một gối chạm đất, còn quan tâm vặn nắp bình ra, đưa nước khoáng cho cô!
Huấn luyện viên Lục, anh thể hiện tình cảm của mình trước mặt nhiều bạn học như vậy có được không đấy? Diệp Kiều xấu hổ.
Diệp Kiều nhận bình nước khoáng trong tay Lục Bắc Kiêu, đôi mắt to ngấn nước có thể nói chuyện nhìn thẳng vào anh, "Cảm ơn huấn luyện viên Lục!"
"Đừng ngại, bạn học Diệp Kiều, còn choáng không?" Huấn luyện viên Lục ra vẻ quan tâm, quan tâm nói với "Bạn học bị cảm nắng", giọng bình bình, rất nhiều bạn học đều nghe được.
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ! Cảm ơn huấn luyện viên Lục!" Diệp Kiều cất giọng nói, dáng vẻ ngay thẳng khiến người ta cảm thấy thực sự chỉ là huấn luyện viên quan tâm "Bạn học bị cảm nắng" thôi!
Huấn luyện viên Lục đứng lên, trở lại dáng vẻ lạnh lùng của anh.
"Diệp Kiều! Chỗ tớ có tinh dầu, cậu xoa thái dương, trán một chút sẽ thoải mái!" Cân Thần hàng cuối cùng nghe nói Diệp Kiều bị cảm nắng, vội vàng chạy tới cúi người đưa một bình thủy tinh nhỏ cho cô, bên trong là chất lỏng màu xanh lá đậm.
Lúc này huấn luyện viên Lục đi chưa được mấy bước đã quay người, sắc mặt anh còn lạnh hơn cả tủ đông, ánh mắt âm trầm.
Mẹ nó, dám xum xoe trước cô dâu của anh!
Muốn chết à!
Diệp Kiều cảm nhận được, cô thầm nghĩ đại lão xui xẻo rồi! Nhưng Cận Thần tốt bụng còn chưa biết.
Huấn luyện viên Lục thổi còi, "Bạn nam kia, đúng chính là cậu, đã vi phạm quy định không được phép mang đồ theo người trong quá trình huấn luyện quân sự. Bây giờ, hãy ra sân chạy một vòng đi!"
Cận Thần hoang mang!
Những sinh viên khác vội che túi quần.
Còn Diệp Kiều u oán trợn mắt nhìn Lục Bắc Kiêu một chút. Cận Thần người ta tốt bụng mà anh đã ghen!
Nhóc con này còn dám trợn mắt với anh!
Rất tốt, quay lại nắm bắt cơ hội hôn lên cái miệng nhỏ sưng tấy của cô!
"Huấn luyện viên Lục rất nghiêm đấy!"
"Nhưng là một người đàn ông tốt!"
"Các cậu đoán xem anh ấy có bạn gái không?!"
"Chắc chắn không có! Xem vẻ không gần con gái, rất cấm dục!"
"Muốn làm bạn gái của anh ấy quá đi!! Không biết trước mặt bạn gái anh ấy có lạnh lùng như thế không nhỉ?"
"Có một người bạn trai thế này rốt cuộc là một trải nghiệm như thế nào nhỉ?" Những nữ sinh trạng nguyên ngày xưa ở cấp ba chỉ biết học, lên đại học mới thoải mái!
Diệp Kiều nghe các cô hoa si bàn bạc, muốn đứng lên nói cho các cô ấy biết, cô bạn gái của huấn luyện viên cấm dục lạnh lùng trong mắt các cô ấy chính là:-