Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222:

Chương 222:

Sau lưng là khuôn ngực nóng bỏng của anh, bên tai là hơi thở nóng rực của anh, eo cô nhảy cảm thắt lại, quan trọng anh đang ghẹo!

Lương thực cất giữ một năm!

Mẹ nó, có còn muốn cô ăn cơm không chứ?!

"Anh Kiêu! Anh thật hư!" Cô cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác trống rỗng không thể chịu đựng được ở nơi sâu nhất, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy oán hận, là trách móc của một người phụ nữ!

"Ai bảo anh không về sớm một chút chứ?! Về sớm một đêm cũng tốt... Không cần ở trong quân doanh vụng trộm sờ sờ.... Người ta còn muốn ăn thịt ..." Giọng nói ngày càng nhỏ hơn, khuôn mặt cô ngày càng đỏ, đầu cũng cúi càng thấp hơn...

Lục Bắc Kiêu đang lấy một hộp thuốc lá từ túi quần ra định hút một điếu tỉnh táo chút, nghe bạn gái nhỏ dục cầu bất mãn, anh lại nghiến răng, hộp thuốc lá cũng bị anh bóp đến thay đổi hình dạng!

Anh bước nhanh đến phía trước, kéo cô qua ôm cô ngồi bên cạnh giuofng. Diệp Kiều định kêu lên đã bị môi anh chặn lại, "Ngoan... Anh trai phải làm một bạn trai trách nhiệm, không thể để bạn gái nhỏ của anh bị đói, đúng không?"

Anh nói bên môi cô, móng vuốt đã xâm nhập vào đầm lầy cấm địa.

...

--

Lúc hai người đến phòng ăn, các sinh viên khác đã ăn xong lâu, trong phòng ăn lớn như vậy chỉ còn hai ba nhóm huấn luyện viên. Diệp Kiều cầm tài liệu trong tay, anh giúp cô mua cơm.

"Huấn luyện viên Lục, hình như anh và bạn Diệp Kiều quen nhau à?" Diệp Kiều vì muốn che giấu tai mắt mọi người nên nhất định phải ngồi cùng bàn với các huấn luyện viên đã ăn cơm xong, mấy hvl chào hỏi rồi hỏi Lục Bắc Kiêu.

Gương mặt Lục Bắc Kiêu vẫn lạnh lùng.

"Các vị huấn luyện viên, em và huấn luyện viên Lục cùng lớn lên trong một đại viện, chúng em là hàng xóm cũ!" Diệp Kiều vội cười đáp lại.

"Ôi ôi ôi! Khó trách khó trách!" Một hvl không có mắt nhìn gì lại hỏi, "Bạn học Kiều, một ngày huấn luyện em còn chịu nổi không?"

Một cô gái nhỏ với mái tóc đen dài, đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Người đẹp, ai mà không muốn nói chuyện với cô thêm một chút nữa.

"Huấn luyện viên, em vẫn ổn ạ! Nhưng có các bạn khác đã phàn nàn rồi. Dù gì thì đó cũng là ngày đầu tiên. Khi học cấp ba, tất cả các bạn đều là mọt sách và thiếu tập thể dục. Qua mấy ngày thích ứng có lẽ sẽ tốt:-"

Diệp Kiều nhiệt tình tiếp lời, dưới gầm bàn huấn luyện viên Lục đá chân cô.

Anh nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn nhóc con nhà anh đang cười nói với mấy huấn luyện viên kia, "Mấy anh đã ăn xong chưa?"

"Đã ăn xong!" Mấy huấn luyện viên cười trả lời.

Huấn luyện viên Lục biểu lộ: Ăn xong rồi còn không mau cút đi?!

Thấy rõ ràng được ý lạnh trên mặt huấn luyện viên Lục, người có mắt nhìn lập tức sẽ gọi ba người kia rời đi, sau đó người không có mắt nhìn còn cười chào hỏi.

"Mẹ nó cả đám đều mù cả!" Mẹ nó không nhìn ra anh và nhóc con là một đôi? Chẳng lẽ anh thể hiện chưa đủ?

"Còn cười! Sau này dám để ý đến bọn họ thử xem?!" Bạn trai lòng dạ hẹp hòi liếc nhìn cô, "Không đói sao? Sao không ăn? Mấy ngón tay của anh trai đã cho em ăn no rồi sao?"

Nói xong liền gắp một miếng thị kho lớn đặt vào bát cô!

!!!

Nghe anh dirty talk làm sao cô còn có thể ăn được? ! Nhất là vừa còn có dì quét vệ sinh đi ngang qua, nhưng người ta chắc chắn nghe không rõ!

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở ký túc xá, mặt cô càng đỏ hơn, trừng mắt với anh.

"Ăn không đủ no đúng không? Chờ huấn luyện quân sự xong sẽ đưa em đi ăn một bữa thật no!" Anh lại dirty talk.

"..." Diệp Kiều trợn to mắt, cắn miếng thịt nạc trong miếng thịt kho tàu rơi xuống, còn thịt mỡ ném vào bát anh, anh gắp lên ăn không hề chê.

"Món thịt lợn kho này không ngon bằng món em làm!”

"Nhóc con của anh còn biết nấu cơm!"

"Đương nhiên! Nhiều người đã nếm qua tay nghề của em! Mấy lão thủ trưởng tranh nhau cướp em về làm cháu dâu! Còn có á, bà nội Lục còn muốn giới thiệu Lục Bắc Trì cho em đấy!" Diệp Kiều nói với vẻ tự hào, cảm thấy có gì đó không ổn, vừa nói xong nhìn thấy anh ở đối diện mặt đen như Bao Công!

Bình Luận (0)
Comment