Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221:

Chương 221:

1, 2, 3 ...

Diệp Kiều đi ra cửa, trong lòng đang thầm đếm xem dáng vẻ vờ vịt này của anh có thể kiên trì được mấy giây.

6!

Cô ra tới cửa, một chân muốn bước ra ngoài.

"A:-"

Diệp Kiều kinh ngạc hô lên, phần eo đột nhiên bị giữ chặt, cơ thể bị anh kéo về lùi về sau hai bước, cánh cửa mỏng manh đóng lại, phát ra tiếng động nặng nề, trực tiếp khóa cửa lại.

Lại một tiếng kinh ngạc vang lên, anh giam cô giữa bức tường và lồng ngực anh, hai lồng ngực dính sát vào nhau giống như lửa nóng thiêu đốt, có thể cảm nhận được âm thanh nhịp tim của anh...

Tài liệu trong tay cô đã sớm rơi đất.

Mùi hương nhẹ nhàng thoải mái đã bị mùi hormone nam tính xâm nhiễm, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng treo trên mặt cô.

Đôi mắt phun lửa thiêu đốt cô, cảm giác mát lạnh vừa tắm xong liền biến mất, thay vào đó là hơi nóng khô khốc tỏa ra từ trong ra ngoài.

"Bạn học Diệp Kiều, đã nói học thực chiến cơ mà? Muốn đi? Hả?" Bàn tay thô ráp của anh chậm rãi xoa lên khuôn mặt cô, hất nhẹ những sợi tóc đen, lòng bàn tay thô ráp nhẹ lướt qua da thịt mềm mại run run...

Từng lỗ chân lông gần như co rúm lại...

Diệp Kiều nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trái tim run lên, hai tay vòng lấy ôm cổ anh, bờ môi mềm dán bên môi anh, "Em... Không... Thèm! Đi!" Cô nặng nề gằn từng chữ một, sau đó vội vàng mút lấy môi anh!

Con thú nhỏ nóng tính!

Có thể dạy anh cách yêu không?!

Sao có thể?!

--

Ký túc xá không được mười mét vuông, cửa hướng phía tây nên nắng chiếu thẳng vào, ngột ngạt và nóng nực, rèm cửa sổ phía sau kéo nhưng cửa sổ phía trước vẫn mở, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại. Hai người hôn nhau nhiệt tình ở chỗ góc chết sẽ không bị phát hiện.

Hai người đã một năm không gặp lại đang tán tỉnh nhau giữa thanh thiên bạch nhật, huống hồ là trong phòng!

Củi khô gặp lửa thì bốc lửa, nóng bỏng như thế, cơ thể tựa vào tường xoay chuyển qua lại, một lúc là anh đè cô, lúc nữa lại là cô đè anh.

--

Ưm... Cứu mạng, cô sắp nóng lên rồi!

Cô ngửa đầu ra sau, mái tóc dài vẫn chưa khô xõa xuống, hàm răng trắng nõn của cô gái cắn chặt đôi môi đỏ mọng, lông mày nhăn lại, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, cơ thể bất an vặn vẹp như nàng tiên cá mắc cạn. Trong khoảnh khắc cuối cùng kia, cô ôm thật chặt eo anh, ghé đầu vào vai anh, cắn chặt vải, hừ một tiếng dài.

Anh cong môi, bàn tai to nhẹ nhàng xoa lưng cô, cô đang co người lại.

Cơ thể nhỏ của cô nhạy cảm thế nào chứ!

"Cục cưng, anh trai chỉ chơi với nửa người trên của em, vậy thôi?” Anh áp vào má cô và nói thô tục.

Khuôn mặt Diệp Kiều đỏ bừng đến tận mang tai, cô nằm bất động trên vai anh, toàn thân khoan khoái dễ chịu, thoải mái mà hút sạch hương vị sạch sẽ lại ghẹo người của anh.

"Muốn nhiều nữa? Hả?" Anh dán bên tai cô, dụ dỗ nói.

Đương nhiên. . . Muốn!

Thế nhưng:-

Tiếng đập cửa vang lên, Diệp Kiều sợ đến không dám thở, nằm sấp trong ngực anh ôm chặt anh.

"Ngoan, có anh trai ở đây, không sợ." Anh kéo cô, dịu dàng trấn an. Cô cũng không sợ thật.

"Huấn luyện viên Lục ở đây không ạ?!"

"Chuyện gì? !" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, cũng không đi mở cửa.

"Huấn luyện viên Lục! Thủ trưởng của chúng tôi mời ngài đêm nay đến nhà khách:-"

"Không rảnh!" Cảnh vệ kia còn chưa nói xong đã bị Lục Bắc Kiêu lạnh lùng cắt ngang, sau đó đối phương ỉu xìu bỏ đi.

Diệp Kiều vội vàng rời khỏi vòng tay của anh, cánh tay sắt đá của anh lập tức từ sau lưng ôm lấy eo cô.

Anh vùi đầu vào cổ cô, vừa mút vừa hôn.

"Anh Kiêu, đói bụng, chúng ta đi ăn đi..." Cô không thể buông súng, nếu không sẽ phải làm chuyện kinh thiên động địa!

"Lương thực anh trai cất một năm có thể làm bụng em no căng mây mẩy..." Anh nào bỏ được cô, cắn vành tai dày và tròn của cô.

Bình Luận (0)
Comment