Diệp Kiều sửng sốt một chút mới phản ứng được "Thực chiến" trong miệng anh có ý gì!
!!!
Chân cô mềm nhũn ra, suýt nữa đứng không vững, cô nghiến răng nghiêm túc.
Vững vàng, vững vàng! Bạn học Diệp Kiều thở sâu, cố gắng ổn định cơ thể, cũng ngày càng nóng hơn, mồ hôi càng chảy nhiều hơn lăn dài trên trán cô.
"Dằn lòng không chịu được... Huấn luyện viên Lục, chẳng phải ngài thử một chút là biết ngay sao..." Cô nhỏ giọng mập mờ, cô cố ý bỏ từ đi, anh cũng biết ý này, khóe miệng cô xấu xa cong lên.
!!!
Huấn luyện viên Lục nắm chặt tay, tiếng xương phát ra tiếng giòn tan, nghiến chặt răng hàm!
Dưới ban ngày ban mặt dưới ánh nắng, huấn luyện viên Lục cố gắng kiềm chế xúc động muốn kéo cô nhóc vào trong lều quân đội, hung hăng chịch cô!
Dưới vành nón đôi mắt phun lửa hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Diệp Kiều cũng đắc ý nhìn anh một chút, sao cô không biết tâm tư anh thế nào!
Đáng đời!
Để anh trêu ghẹo! Để anh châm lửa! Cô là tay đầy kinh nghiệm 38 tuổi rồi, càng ghẹo cô thì người càng khó chịu là anh!
"Hai!" huấn luyện viên Bành cuối cùng ra lệnh, các học sinh lập tức đổi sang chân khác
Một ngày huấn luyện kết thúc lúc 6 giờ chiều.
"Bạn học Diệp, lát nữa em đến văn phòng huấn luyện viên, em lấy vài tài liệu mang về phát cho mọi người!" Huấn luyện viên Bành nói với cô.
"Vâng! Huấn luyện viên!" Diệp Kiều cất giọng nói, còn huấn luyện viên Lục nhà cô đã lạnh lùng bước đi, ánh mắt của các cô gái chưa từng dời khỏi anh!
--
Trở lại ký túc xá, việc đầu tiên các nữ sinh làm là tắm rửa gội đầu giặt quần áo! Lúc các nữ sinh tắm đều nói chuyện về huấn luyện viên Lục, ngay cả nữ sinh lớp khác cũng đang nói về huấn luyện viên Lục lạnh lùng nhất, đẹp trai nhất.
Diệp Kiều không ghen chút nào bởi vì tim và người của Lục Bắc Kiêu chỉ thuộc về cô! Ngược lại thì rất kiêu ngạo khi có một người đàn ông hoàn mỹ như thế!
Doanh trại này không lớn, cách sân huấn luyện phía bắc có một dãy nhà lợp ngói, là văn phòng huấn luyện viên và khu ký túc xá.
Diệp Kiều tìm được văn phòng huấn luyện viên, huấn luyện viên Bành sắp đến nhà ăn dùng bữa, "Bạn học Diệp, đồ đang ở chỗ huấn luyện viên Lục! Anh ấy ở ký túc xá phía đông!"
Diệp Kiều xõa mái tóc còn chưa khô hăn, mặc quần quân đội, áo thun quân đội lập tức đi về phía khu ký túc xá phía đông kia. Cánh cổng kia mở rộng, còn chưa tới cổng, trái tim cô đã bắt đầu đập cuồng loạn...
Vừa tới cửa đã thấy huấn luyện viên Lục trong bộ đồ quân sự ngồi trước bàn, cúi thấp đầu, tay phải cầm bút đang nghiêm túc viết cái gì đó.
Phía sau có một chiếc giường sắt, giường được kê gọn gàng, chăn bông màu xanh quân đội được gấp thành những viên đậu phụ tiêu chuẩn, bên cửa sổ có một chiếc bàn, trên đó đặt một ấm đun nước và một bình trà ngay ngắn.
"Báo cáo!" Diệp Kiều đứng ở cửa hô to với huấn luyện viên Lục chưa ngẩng đầu vẫn đang chăm chú viết gì đó.
Hiển nhiên bút máy tạm ngừng, huấn luyện viên Lục lạnh lùng cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: "Vào đi!:
Cô gái bước vào mang theo mùi sữa tắm thơm, từng chút từng chút lượn lờ trong không khí...
"Huấn luyện viên Lục! Huấn luyện viên Bành bảo em tới lấy đồ ạ!" Thấy anh còn đang cúi đầu viết, Diệp Kiều cất giọng nói với giọng điệu công thức.
Cô cũng nhìn thấy hai xấp tài liệu ở góc trên bên trái bàn làm việc của anh, "Là hai tập này ạ?"
Cô cầm lên xem. Một là lời bài hát quân đội như “Trở về từ mục tiêu” và “Hoa xanh trong quân đội" mực in là của thời này, một tập khác là thời gian biểu trong quá trình huấn luyện quân sự.
"Ừ!" Huấn luyện viên Lục tiếp tục viết chữ.
Hình như anh cũng đã tắm, trên người thoang thoảng hương thơm thảo mộc, thật là sạch sẽ và sảng khoái.
Còn không để ý tới cô...
"Huấn luyện viên Lục. Nếu không còn gì khác em xin về trước!" Diệp Kiều cất giọng nói, cầm hai tập tài liệu kia đi ra cửa.