Năm ngày sau, nhà hàng của Tần Lan vẫn bị đội cứu hỏa phong tỏa.
Có lẽ không phải nhà họ Diệp làm chuyện đó, làm sao bây giờ lại dám động vào bà ta! Tll rất tự tin cho rằng như vậy.
Nhớ tới việc Diệp Trăn Trăn rõ ràng không vào được đại học gì, còn bị bà ta để người nhà họ Diệp làm cho vào đã cảm thấy thống khoái rồi! Bà ta muốn Diệp Kiều buồn nôn chết Diệp gia, để bọn họ có nỗi khổ không thể nói ra!
"Chị Tần, em hỏi chị, bọn họ nói chị đắc tội với người ta!"
"Chị đắc tội với ai?!" tll cầm điện thoại, tay vỗ trán kích động nói. Mấy ngày nay sau khi nhà hàng bị phong tỏa, nào chỉ có kinh doanh bị tổn thất, những "Khách hàng" trước kia cũng không bình tĩnh nổi. Nếu nhà họ Tần xảy ra chuyện thì chỗ dựa của họ sẽ sụp đổ.
"Nghe nói là nhà họ Lục. Chị Tần, chị nói chị đã đắc tội với ai lại gây chuyện với nhà họ Lục!"
Ở thành phố J có lưu truyền một câu như vậy: Người nhà họ Lục gầm lên, thành phố J run rẩy!
Tần Lan sửng sốt, “Tôi xúc phạm nhà họ Lục khi nào?!”
Bà ta không thể hiểu, nịnh bợ nhà họ Lục còn chưa kịp nào dám đắc tội với nhà họ Lục chứ?!
"Tóm lại thông tin không sai! Chị Tần, chị phải tự lo cho bản thân nha!" Đối phương mặc niệm cho bà ta, nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Lan ngã ngồi trên ghế sopha, tâm loạn như ma. Bà ta nghĩ sao cũng không thông rốt cuộc bà ta đắc tội với nhà họ Lục từ lúc nào, với ai trong nhà họ Lục?!
--
Ngày thứ sáu của đợt huấn luyện quân sự, hầu hết các sinh viên đã thích ứng được, cũng bị nắng làm mất đi một lớp da, Diệp Kiều không biết là kem chống nắng có tác dụng hay là bùa chú của Lục Tiểu Cổn mà cô lại không bị rám nắng.
Còn Diệp Trăn Trăn không chỉ bị rám đen còn bị dị ứng với tia cực tím, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô ta giờ đã đen lại đỏ.
Nhìn xem đang ở phòng y tế truyền nước! Mười điểm huấn luyện quân sự của cô ta đã bị trừ đi năm điểm!
"Diệp Trăn Trăn, vẫn nên biết khó mà lui đi!" Diệp Kiều làm liên lạc viên đến phòng y tế thăm hỏi. Diệp Trăn Trăn chỉ giận dữ nhìn cô chằm chằm, không nói được gì.
Trước kia Diệp Kiều nhà quê thế nào thì bây giờ tỏa sáng bấy nhiên!
Không phải cô ta không bao giờ liên lạc với mẹ, mà là khóa huấn luyện hoàn toàn khép kín. Cô ta còn trộm điện thoại của Diệp Kiều, chỉ mỗi lúc nghe điện thoại trong đó đều truyền đến tiếng đáng sợ, làm cô ta hoảng vội ném đi.
Trên thao trường, học viên quân sự các lớp đang huấn luyện bò thấp, học viên nằm trên mặt đất, ở đâu cũng thấy trên người nữ sinh gần như toàn bộ đều bò, cả người đều khổ sở.
Diệp Kiều nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi đã sớm đầy đầu, thở hồng hộc chuẩn bị cho bài tập tiếp theo.
Huấn luyện viên Lục lạnh lẽo, cầm đồng hồ bấm giờ màu đen trong tay, quỳ một chân xuống trước mặt cô, đầu cúi thấp.
"Bé cưng, đêm qua anh trai mơ thấy em ..." Môi anh gần như chạm vào tai cô.
Lại nữa!
"Mơ thấy em cái gì vậy?" Diệp Kiều nghiến răng nhỏ giọng nói.
“Mồ hôi thơm chảy, dưới thân anh của em…” Anh cười xấu xa, "Là mơ thật."
!!!
Chỉ một câu của anh đã khiến Diệp Kiều đang nghiêm túc chuẩn bị huấn luyện nhũn người, ngã xuống đất, cô nghiến răng.
Mẹ nó, huấn luyện quân sự rốt cuộc có thể tiếp tục không vậy?!
Dưới vành nóng, đôi mắt to ngập nước trừng anh, cô dứt khoát đứng dậy, "Được được! Huấn luyện viên Lục! Tới đây!"
"Huấn luyện viên Lục! Tới đi ạ!" Tất cả đều các nữ sinh tất cả đều.
Nhóc con!
Lục Bắc Kiêu trừng Diệp Kiều một chút, dám chơi anh?!
Nhưng ở trước mặt nhiều sinh viên đến vậy, sao có thể không cho cô mặt mũi chứ?!