Dù cho không thấy nội dung Diệp Trăn Trăn cũng hiểu thư này có ý gì!
Thư tình thôi!
Hotboy Đào Thành Hề viết thư tình cho Diệp Kiều chết tiệt!
Cô ta còn tưởng rằng Đào Thành Hề đến tìm cô ta...!
"Bạn học? Bạn không muốn sao? Xin lỗi đã quấy rầy rồi!" Đào Thành Hề nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Diệp Trăn Trăn, lễ phép nói rồi định bỏ đi.
"Không! Không phải! Tôi đồng ý! Diệp Kiều có quan hệ khá tốt với tôi! Chúng tôi thân thiết như chị em vậy!" Cô ta vội vàng ngăn cả Đào Thành Hề, ân cần nói.
"Vậy thì nhờ cậu!" Đào Thành Hề dứt lời, hai tay đút túi huýt sáo rời đi.
Diệp Trăn Trăn hất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao? ! Tại sao hotboy cũng thích Diệp Kiều chết tiệt kia? Đứa con hoang kia!
--
"Ưm... Thoải mái quá... Nhẹ thôi... Anh Kiêu... Đau!"
Trong ký túc xá cũng không rộng rãi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên đè nén của con gái. Cô dựa lưng vào chăn bông, đôi chân thon dài trắng trẻo đặt ngang trên đùi người đàn ông.
"Còn dám dám hét lên khiêu khích chút sao?" Nhóc con, cố ý kêu như vậy à?!
Lục Bắc Kiêu nghiến răng, đổ chút dầu vào lòng bàn tay xoa mạnh, sau khi xoa nóng, lòng bàn tay lại áp vào chân nhỏ kia của cô.
"A...! Anh Kiêu... Nhẹ, nhẹ chút...." Đầu gối và dưới chân đều bầm tím, bàn tay của anh xoa không ngừng, lúc xoa phải có lực thì thuốc mới có tác dụng, "A a a a... Đau! Anh Kiêu.... Xin.... Anh nhẹ chút..."
!!!
Còn muốn xoa thuốc không vậy?!
Từng giọt mồ hôi lăn trên trán xuống, anh sầm mặt nhìn con thú nhỏ đang kêu không ngừng.
Hừ!
Cô đang cố ý!
Lúc đi huấn luyện quân sự, ngày nào cũng bị anh trêu chọc khiến cô mất tập trung!
Thấy anh đóng nắp lọ thuốc rồi ra chậu rửa tay, Diệp Kiều lập tức rời giường. Ở cùng một phòng với con dã thú có thể phát tình bất cứ lúc nào thực sự quá nguy hiểm! Không phải cô tỏ ra kiêu căng, mà là nó quá không phù hợp khi ở trong trại quân đội.
Nếu anh thực sự giày vò thì không thể kết thúc trong mười mấy hai mươi phút được?!
Lỡ như ầm ĩ bị mọi người biết sẽ ảnh hưởng không tốt! Nhà họ đều là ba đời làm cách mạng mà!
"Quân quan Lục! Em phải trở về lớp để tổ chức buổi luyện tập hợp xướng ca khúc quân đội buổi tối!" Vừa nói, cô vừa lách người ra cửa phòng, bên ngoài trời đã tối.
Anh mặc quần quân đội, áo ba lỗ màu đen không nói gì, cầm gói thuốc lá trên bàn, một tay lấy điếu thuốc ra đặt lên môi ngậm vào, một tay khác cầm bật lửa "Lạch cạch" một tiếng châm lửa.
Động tác thuần thục như thế điệu bộ đầy nam tính.
Cô không thực sự không thích anh hút thuốc, nhưng cô cảm thấy hút thuốc có hại cho sức khỏe của mình và lo lắng rằng anh sẽ hút thuốc quá nhiều như kiếp trước.
Ơ... Hình như anh đang tức giận....
Những ngày này cũng thật khó cho anh. Đã hơn một năm kể từ lần cuối cùng được ăn mặn, khí huyết cương dương lại bị bạn gái ghẹo, không khó chịu thì là có bệnh!
Còn anh thì sao?
Luôn luôn bận tâm cảm nhận của cô, mặc dù không thực chiến nhưng thường xuyên cho cô ngọt ngào.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn về phía cô vừa nằm.
"Anh Kiêu, em đi rồi..." Cô nhẹ nói.
Anh vẫn hút thuốc, không để ý cô.
Ngay lúc Lục Bắc Kiêu đang nghĩ cô gái đáng ghét ghẹo xong không chịu trách nhiệm dập lửa đã chuồn mất, thì một bóng hình nhỏ bé đã nhiệt tình nhào về phía mình.
Anh vội vàng lấy điếu thuốc ra, tránh làm cô bị bỏng!
Nhóc con đã nhào vào tim anh, cảm giác mất mát kia đã được lấp đầy trong nháy mắt!
"Đi mà, tại sao lại quay lại:- Hừ!" Anh cụp mắt nhìn người nằm sấp trong lòng mình, vừa muốn trách cô ai ngờ tay cô...