Đến ký túc xá của anh?
Cô sẽ chỉ bị thương nghiêm trọng hơn thôi!
"Huấn luyện viên Lục, xin ngài đừng cản trở em huấn luyện, em muốn làm tiêu binh ưu tú trong đợt huấn luyện này!" Ý chí của bạn học Diệp Kiều kiên định, không lay chuyển trước dâm uy của anh, nhỏ giọng nói.
Cô thực sự muốn những bạn học nữ si mê sùng bái anh nhìn xem, huấn luyện viên lạnh lùng cấm dục trong mắt các cô ấy rốt cuộc cợt nhả thế nào!
"Muốn làm một tiêu binh ưu tú cần gì mệt mỏi như vậy? Thở dưới người anh trai thì đừng nói đến tiêu binh, đến thủ trưởng của quân doanh này cũng cho em làm!" Anh tiếp tục dụ dỗ.
Lục Bắc Kiêu! Sao anh không lên trời chứ!
Diệp Kiều tức đến nghiến răng.
Cô nhấc chân phải lên đá vào bắp chân anh, nhưng cú đá này như va phải một tấm sắt, bàn chân bị đau.
Chết tiệt, thịt của anh làm bằng sắt sao?!
Cô cua mày tức giận nhìn anh chằm chằm.
Mẹ kiếp!
u Dương bỏ kính xuống xoa xoa mắt rồi lại nhìn về phía huấn luyện viên Lục và Diệp Kiều. Họ không làm gì cả, nhất định là kính cô ấy vừa bị bụi rồi!
Sao Kiều gia có thể đá hvl Lục được, nếu đá thật thì huấn luyện viên Lục tha thứ cho cô ấy sao?
Và cô ấy không biết rằng, , bên kia huấn luyện viên Lục vì bắp chân cứng mà đang xin lỗi bà xã đại nhân.
"Anh trai sai rồi, không nên tập luyện cho cơ bắp cứng đến vậy, cô vợ trẻ bớt giận!" Huấn luyện viên Lục dán bên tai Diệp Kiều nhỏ giọng nói.
"Vậy thì mời huấn luyện viên Lục đừng ghẹo nữa! Để em luyện tập yên bình đi!" Lục Tiểu Cổn nói dặn dò cô phải chăm chỉ học tập quân sự, nhất là tập bắn, ssau này cô sẽ dùng đến. Hỏi lại thì thằng nhóc kia chỉ cười hề hề thần bí, không nói.
Co cũng hiểu Lục Tiểu Cổn lộ ra càng nhiều thì năng lượng của bé sẽ tiêu hao nhanh hơn.
Thằng bé muốn rèn luyện mẹ mình thành nữ đặc công sao?!
"Vậy thì bạn học Diệp Kiều, đêm nay mời bạn đến ký túc xá của huấn luyện vên để xoa thuốc!" Huấn luyện viên Lục thấp giọng nói xong, đứng sang bên cạnh với tư thế nghiêm túc lạnh lùng, khuôn mặt vẫn không biểu cảm như cũ.
--
Mặc dù Diệp Trăn Trăn gặp khó khăn nhiều lần nhưng cũng không rảnh rỗi làm thên với Lục Bắc Kiêu nữa mà đỏi mục tiêu.
Người cô ta để ý là một tân sinh viên được mọi người công nhận là hotboy thuộc khoa Kỹ thuật điện tử năm nay, tên Đào Thành Hề.
Đào Thành Hề sinh ra trong một gia đình tri thức, cha mẹ là cựu giảng viên của đại học J, tổ tiên đều là những nhà khoa học đầu tiên ở Trung Quốc. Nhà cậu ta cũng xem như nhà giàu ở thành phố J có dòng dõi thư hương. Nếu có thể ở bên cậu ta thì cho dù huấn luyện quân sự bị loại thì cô ta cũng không bị đuổi khỏi đại học J chứ?
Nếu cô ta bị đuổi khỏi đại học J, lần này mẹ sẽ giết cô ta thật!
Nhìn hotboy Đào Thành Hề đi ề phía mình, Diệp Trăn Trăn vội chỉnh lại đầu tóc. May mà cô ta không mặc đồ quân sự to đùng xấu xí mà mặc váy liền áo.
"Bạn học, chào cậu!" Đào Thành Hề nhìn Diệp Trăn Trăn, cất giọng chào.
Trái tim Diệp Trăn Trăn lập tức nở hoa.
"Chào cậu." Cô ta ra vẻ thận trọng, thản nhiên nói nhưng trong lòng vô cùng đắc ý. Cuối cùng đã gặp được một chàng trai có mắt nhìn, hotboy quả nhiên là hotboy khác biệt với những nam sinh thô tục khác cứ thích đồ nhà quên Diệp Kiều kia. Nếu bọn họ nhìn thấy ảnh của Diệp Kiều trước kia chắc chắn sẽ muốn chọc mù hai mắt!
"Bạn học, tôi tên Đào Thành Hề ở khoa Kỹ thuật điện tử! Cậu học lớp marketing sao?"
"Chào cậu, tôi tên Diệp Trăn Trăn, tôi học lớp marketing!" Diệp Trăn Trăn đang giả vờ dè dặt , nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Thật trùng hợp, bạn học Diệp, có thể phiền bạn giúp tôi đưa lá thư này cho bạn Diệp Kiều lớp bạn được khong?" Hotboy Đào Thành Hề dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp trai lấy ra trong túi quần quân đội một lá thư, sau đó cười nói đưa cho Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn vừa rồi còn đắc ý lúc này đã hóa đá hoàn toàn, mặt còn nóng bừng!