Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229:

Chương 229:

Trong bóng tối, người đàn ông mặc quần rằn ri áo ba lỗ đen im lặng không nói. Ánh sáng quá mờ, Diệp Trăn Trăn không thấy rõ sắc mặt anh. Sao cô ta biết được quan hệ của Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều, chỉ cảm thấy anh đối xử quá tốt với Diệp Kiều. Cô ta thường xuyên thấy con hồ ly Diệp Kiều kia chạy tới ký túc xá của anh, chắc chắn con hồ ly tinh kia đang dụ dỗ anh Bắc Kiêu!

Đêm nay cô ta muốn để anh Bắc Kiêu xem bộ mặt thật của Diệp Kiều!

"Diệp Kiều, tớ rất hiếu gì, người cậu thích là người thế nào?" Đào Thành Hề sinh ra trong một gia đình tri thức, gia cảnh khá giả, cậu ta rất tự tin cũng hỏi thẳng thắn.

Cậu ta vẫn có chút không cam tâm.

"Ý trung nhân của tôi là anh hùng cái thế! Duyên phận của chúng tôi đã được khắc trên đá Tam kiếp từ lâu. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ý trung nhân của tôi đều là anh ấy. Đào Thành Hề, cậu cũng sẽ gặp một người như vậy! Nhưng chắc chắn người đó không phải tôi!" Diệp Kiều mặc bộ váy trắng, tay để sau lưng, mặt tràn đầy ý cười nói.

Cô biết anh hùng vô song của mình đang ở cách đây không xa, cô cũng biết thủ đoạn nho nhỏ của Diệp Trăn Trăn.

"Mẹ! Còn anh hùng cái thế chứ! Hạ lưu đến từ nông thôn thì có! Diệp Kiều này khi nói tình cảm thật mượt mà, anh Bắc Kiêu! Không biết cô ta đã nói như vậy với bao chàng trai rồi!" Diệp Trăn Trăn nghe thấy Diệp Kiều nói cũng quên cả hình tượng, vô cùng khinh bỉ nói.

Lúc này cô ta cảm nhận được lòng bàn chân lạnh buốt kinh khủng.

Nhưng cũng không biết tại sao.

Lục Bắc Kiêu đã bước đi.

"Diệp Kiều, tớ càng tò mò hơn, ai trên trái đất có thể khiến cậu yêu đến vậy?” Đào Thành Hề nho nhã hỏi.

"Ông nội cậu!" Lúc này một giọng nói đàn ông bá đạo trầm thấp vang lên, Lục Bắc Kiêu thân hình cao lớn tráng kiện đi đến bên cạnh Diệp Kiều như một vị thần!

Chàng thiếu niên vốn còn hăng hái khi nhìn thấy vị thần này thì suy sụp, cũng trợn mắt hốc mồm.

Đây không phải Kiêu gia sao?

Ở thành phố J, trong giới con ông cháu cha ai không biết tên tuổi của Kiêu gia thì có thể là đồ ngu!

Mà Lục Bắc Kiêu trước mắt còn là đại thần mà Đào Thành Hề vẫn luôn tôn thờ!

Mặc dù vị thần này đã đã vắng bóng từ lâu trong giới này nhưng trong giới vẫn còn lưu truyền tên tuổi của anh.

Tương truyền hồi đó đánh nhau, đánh chết người ta, ở bệnh viện 301 vẫn còn một người thực vật bị đánh tàn phế!

Người Diệp, Diệp Kiều thích là anh ấy?!

Chết tiệt!

Người đàn ông mặc quần quân đội, áo đen bó sát người, cánh tay cơ bắp trần trụi đứng đó. Thiếu niên tóc đen mặc áo trắng trông như một thư sinh yếu ớt, anh hơi nâng cằm, đôi mắt ngước xuống khinh thường.

"Nhóc con, không phục à?" Nắm đấm đã nắm chặt.

Không phục thì phải chết!

"Phục! Phục! Hóa ra là Kiêu gia. Kiêu gia, thất kính thất kính!" Chàng thiếu niên luôn tràn đầy tự tin suýt nữa cúi đầu dâng hương trước vị thần Lục Bắc Kiêu!

Anh Kiêu nhà cô làm người ta sợ như vậy sao?! Nhìn thần tượng của cô hoảng sợ kìa!

Diệp Kiều vẫn chưa lên tiếng thấy buồn cười khi thấy dáng vẻ của idol mình.

Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu tiến lên một bước, tay phải nắm chặt cổ áo Đào Thành Hề. Đào Thành Hề gần như bị anh nhấc lên!

Này! Lão đại! Cho idol em chút mặt mũi đi!

Dù sao cũng là thần tượng của em!

Diệp Kiều nhìn Đào Thành Hề bị Lục Bắc Kiêu xách lên như xách gà, xấu hổ trong lòng.

"Nhóc con, để ý phụ nữ của ông đây thì xem như cậu có mắt! Ông đây không tính toán với cậu! Sau này đừng nhớ đến phụ nữ của ông! Nghĩ cũng không được! Cút!" Lục Bắc Kiêu cắn răng, mỗi chữ mỗi câu đều tàn nhẫn. Nói xong anh hất Đào Thành Hề ra, chàng trai suýt nữa ngã sấp xuống ôm ghita chuồn mất!

!!!

Cái bình dấm chua này, đã phá hỏng hình tượng thần tượng trong lòng cô, phá hỏng mất rồi!

Bình Luận (0)
Comment