Những sinh viên đang quan sát từ xa không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong thời gian tập huấn quân sự cấm được yêu đương, bọn họ nghĩ rằng huấn luyện viên Lục lạnh lùng nghiêm khắc đến chia cắt uyên ương. Không ai biết rừng huấn luyện viên Lục đến đánh ghen!
Mọi người dần dần tản ra.
Lục Bắc Kiêu không lên tiếng, lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra rút một điếu, vừa đi vừa hút. Diệp Kiều cũng không đi theo mà đi ngược về sau, bởi vì Diệp Trăn Trăn tìm đường chết đang ở cách đó không xa dòm ngó bọn họ!
Sao cô không biết Diệp Trăn Trăn chơi trò mưu mồ này.
Bản lĩnh châm ngòi ly rán này có thể được cô gái nhỏ đó mang ra từ bụng mẹ!
"Diệp Kiều, thực sự không ngờ cô sẽ từ chối Đào Thành Hề. Là đang lạt mềm buộc chặt hay thực sự để ý tên Cận Thần ở nông thôn? Hay cô nhớ đến tình cũ tên tóc vàng ở quên kia?" Diệp Trăn Trăn nói liên thiên mỉa mai cô. Thiết nghĩ Lục Bắc Kiêu đã thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Kiều, vừa rồi cô ta thấy hotboy bị anh nắm cổ áo, chỉ không nghe thấy họ nói gì.
Ngay cả Tôn Kiếm mà cô gái nhỏ này cũng biết, bình thường theo dõi cô không ít rồi!
Hai tay Diệp Kiều ôm ngực liếc nhìn cô ta, cũng không phản bác.
"Cô nói cô có mắt nhìn gì vậy? Thực sự là quê mùa, làm công chúa thực sự của nhà họ Diệp vẫn là đồ nhà quê, ánh mắt cũng quê, mấy tên vớ vẩn cũng thích!" Diệp Trăn Trăn không sợ chết tiếp tục mắng chửi cô.
Cho nên nói Diệp Trăn Trăn này thực sự tự mình tìm đường chết mà!
Rốt cuộc cô ta xem thường Diệp Kiều đến mức nào chứ!
"Cô nữa, còn muốn dụ dỗ anh Bắc Kiêu. Bây giờ anh Bắc Kiêu đã thấy bộ mặt thật của cô rồi!" Diệp Trăn Trăn lại nhổ nước bọt, tràn đầy tự hào!
Nhưng cô ta cũng tin cho dù Diệp Kiều quyến rũ anh Bắc Kiêu thì anh Bắc Kiêu cũng không mắc lừa, chỉ chơi đùa cô mà thôi!
"Diệp Trăn Trăn, co đang nói bạn trai tôi vớ vẩn?" Diệp Kiều cất giọng nói, khóe mắt quét nhìn khóe mắt quét nhìn Lục Bắc Kiêu đi tới.
"Vốn thế mà! Người cô thích có thể tốt thế nào chứ?"
Diệp Trăn Trăn tiếp tục không sợ chết không sợ chết.
Lúc này Diệp Kiều cười.
"Anh Kiêu! Có người nói anh vớ vẩn, nói anh không tốt kìa!" Diệp Kiều nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Lục Bắc Kiêu rồi nói. Đêm nay là buổi nghỉ ngơi hiếm có, trên bãi tập bây giờ không có ai ngoài ba người họ cả.
Lục Bắc Kiêu đi tới bên cạnh cô.
Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn không hiểu, "Anh Bắc Kiêu, Diệp Kiều đang vu oan cho em. Em không nói anh, em nói bạn trai cô ta!" Cô ta vội vàng phản bác.
"Tôi cũng chính là bạn trai cô ấy!" Chỉ nghe giọng nói bình tĩnh của Lục Bắc Kiêu nói kiên định.
Diệp Trăn Trăn mơ màng!
Diệp Kiều cười ha ha trong lòng.
Lục Bắc Kiêu duỗi cánh tay trái ra ôm cô gái vào lòng, hôn một cái lên mặt Diệp Kiều ngay trước mặt Diệp Trăn Trăn, còn phát ra tiếng hôn rất to!
Lỗ tai Diệp Trăn Trăn ong ong như bị người ta đánh thủng màng nhĩ! Không, nhất định cô ta đang mơ!
Anh Bắc Kiêu sao có thể là bạn trai Diệp Kiều được!
"Anh, anh, các anh..." Diệp Trăn Trăn cảm giác hít thở không thông.
"Anh Kiêu, cô ta còn nói em là hồ ly tinh dụ dỗ anh đấy!" Diệp Kiều nép vào lòng anh, hai tay ôm lấy eo của lck, miệng nũng nịu nói, đôi mắt đầy nước đắc ý nhìn Diệp Trăn Trăn.
Giờ khắc này mẹ nó thật sung sướng!
"Cô nghe kỹ cho tôi, là tôi dụ dỗ cô ấy!" Giọng Lục Bắc Kiêu lạnh lùng vang lên, "Bé cưng, rốt cuộc em đã chịu cho anh lên chính thức trước mặt người ngoài rồi à?"
Lên chính thức...
Ý là bọn họ đã bên nhau từ lâu, là Diệp Kiều vẫn luôn giữ kín.
Diệp Trăn Trăn càng thêm không tin nổi...