Diệp Trăn Trăn dù thế nào cũng không ngờ rằng, Diệp Kiều mà lúc nào cô cũng chán ghét, khinh bỉ lại là người yêu của Lục Bắc Kiêu, một người đàn ông lý tưởng trong lòng mọi người.
Anh là cháu đích tôn của Lục Lão tư lệnh quân khu, là con trai độc nhất của đương kim tổng tư lệnh! y da, đúng là thái tử ngậm thìa vàng!
Số lượng các cô gái muốn gả cho anh nhiều không đếm xuể, nhưng anh lại không thích lại gần bọn họ. Nghe nói, có một người tên là Cố Tuyết Yến được nhà họ Lục nhận làm con dâu…
Tóm lại là cô không ngờ tới, người không hay gần gũi nữ sắc như Lục Bắc Kiêu lại là người yêu của Diệp Kiều, đúng là bất ngờ đó!
Trong cái nhà này, ai lại muốn dính dáng đến đứa con ngoài giá thú này chứ!
“Diệp Trăn Trăn, còn không tin à? Nói cho cô biết, năm ngoái tôi với anh Kiêu đã là người yêu của nhau rồi! Nhưng với sự ngu xuẩn của cô thì lúc đó cô vẫn còn coi thường tôi!” Diệp Kiều khoanh tay đứng trước mặt Diệp Trăn Trăn, cô tiến tới gần, Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ nên lùi lại.
Cô gái nhỏ bé đang tìm đường chết này không ngừng lắc đầu.
“Biết tại sao anh Kiêu đường đường là sĩ quan đặc biệt mà lại đi huấn luyện quân sự cho chúng ta không? Anh ấy vì tôi đấy, cô đã hiểu rõ chưa?!” Diệp Kiều nói tiếp, ngón trỏ đâm đâm vào tim Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn hoảng sợ vô cùng, lập tức lùi lại.
“Xem thường tôi đúng không? Ngày nào cũng cô có thể được gặp nam thần là cho phúc mà tôi mang tới đó, biết không hả?!” Diêp Kiều tiếp tục chỉ chỉ vào tim Diệp Trăn Trăn còn cô ta thì cứ lùi lại, lảo đảo một cái rồi ngã nhào trên mặt đất.
Diệp Kiều đứng trên cao nhìn xuống chỗ Diệp Trăn Trăn bị té ngồi trên mặt đất, cô nhếch miệng cười, nhìn Diệp Trăn Trăn khác gì con trâu lấm bùn không chứ.
Lục Bắc Kiêu đứng bên cạnh hút thuốc, Diệp Trăn Trăn chỉ là dạng tôm tép nhãi ranh, chưa đủ xứng đáng để anh lãng phí nước bọt!
Diệp Kiều ngồi xổm xuống, giống như đang khinh thường Diệp Trăn Trăn.
“Sao thế cưng? Sợ rồi à? Sao không tiếp tục đi chứ? Tiếp tục hãm hại tôi trước mặt anh Kiêu đi? Tiếp tục rêu rao tôi là con hoang đi, nói đi, nói tiếp đi! Ủa sao câm như hến vậy? Nói chuyện tiếp đi!” Diệp Kiều ngồi xổm xuống, một tay giữ cằm Diệp Trăn Trăn, dùng sức như muốn bóp nát hai mà của cô ta.
Cô ta đau đớn lắc đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ ú ớ.
“Diệp Trăn Trăn, cô nói, làm sao tôi có thể bỏ qua cho cô đây hữm? Trước đây cô khinh bỉ tôi, thôi thì cái đó tôi không thèm tính toán, cô với mẹ cô suốt ngày làm khó làm dễ tôi! Cô muốn gì đây? Hả? Cuối cùng không phải cô cũng oan oan cái mồm nói tôi là con hoang sao?! Cô cũng dữ dội ghê ha? Chuyện đến nước này mà cô không chút hối cải, vậy thì để tôi dạy dỗ lại cô!” Diệp Kiều vừa hung hăn vuốt vuốt xương quai xanh của Diệp Trăn Trăn vừa nói, mỗi câu mỗi chứ đều như con dao đâm vào tim Diệp Trăn Trăn.
Lúc biết Diệp Kiều là bạn gái của Lục Bắc Kiêu, Diệp Trăn Trăn chỉ biết đứng hình.
Cũng có thể nói, cô ta không tin đây là sự thật, cô ta cảm giác như mình đang gặp ác mộng vậy.
“Cô nói thành tích của cô vốn dĩ đã tốt như vậy, đánh đàn rất giỏi, tiền đồ rộng mở, hết lần này tới lần khác cứ chống lại tôi, hiện tại cô xem cô kìa, ra cái dạng gì không chứ? Trong thành phố J rộng lớn này, cô biết sao mình lại được ở đây không? Huấn luyện quân sự mới có mấy ngày là cô đã bị loại, cô sao còn không thấy khó mà lui vậy?” Diệp Kiều tiếp tục châm chọc cô ta.
“Diệp Trăn Trăn, nói cho tôi nghe lại đi, rốt cuộc ai mới là con hoang? Hả?” Diệp Kiều vuốt vuốt má cô ta, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn chỉ thấy Lục Bắc Kiêu vứt tàn thuốc xuống đất giẫm giẫm rồi đi về phía này, cô hoảng hốt.
“Tôi, tôi mới là con hoang! Tôi là con hoang!” Cô kích động nói, có được đáp án hài lòng, Diệp Kiều buông cô ta ra, đứng lên, cô khoanh tay trước ngực, nhớ tới con nhỏ đáng ghét này, chỉ mong cô ta nhanh chóng cút khỏi đây, sau này đừng xuất hiện trước mặt cô nữa!