“Đừng…”
Chạm vào điểm mẫn cảm này, khiến cho dây thần kinh toàn thân như tê liệt, muốn chết đi sống lại! Diệp Kiều rên lên một tiếng không thể chịu nổi… Ngực cô chuyển động lên xuống kịch liệt, lông mày nhăn lại, hàm răng nghiến chặt, cắn chặt cánh hoa anh đào đỏ mọng, trong mắt hiện lên một tầng sương mờ ảo…
! ! !
Cái này đúng là khó chịu mà!
Nhân danh trừng phạt cô, còn ra sức trêu chọc cô!
“Học sinh Diệp Kiều! Hãy trả lời câu hỏi của giáo quan đi! Nói xem, mặc váy quyến rũ như vậy để đi câu dẫn ai?!” Giáo quan Lục vẫn lạnh lùng nghiêm khắc, dùng ống giấy vẽ vòng vòng, vải áo thì mỏng, ngăn không được ống giấy kia, nhũ hoa mềm mại kia bị chà đạp như vậy, cảm giác đúng là rất khó chịu.
Nhìn người trước mặt mặc áo sơ mi quần quân đội lạnh ùng nghiêm nghị, khuôn mặt vô cùng đứng đắn nhưng ống giấy trong tay lại không đứng đắn chút nào, cứ trêu đùa chỗ không nên trêu khiến Diệp Kiều muốn nhào tới cắn cho anh một phát!
Cắn chết cái tên hay hành hạ người khác này!
Mấy ngày nay, cơ bắp của anh rõ ràng đã phát triển rất nhiều, ngực áo phông lại căng lên, được cơ ngực cường tráng nâng đỡ! Nghe nói giáo quan Lục ban ngày do nhớ nhung, ban đêm không ngủ được, liền dùng bao cát để không còn nhớ nhung ai đó nữa!
“Giáo quan Lục, thầy nghĩ thế nào?” Cô nín thở, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào anh, đôi chân mảnh mai cọ vào bắp chân kia!
“Học sinh Diệp Kiều! Đứng lên cho tôi! Còn chưa đến nửa giờ! Nhanh chóng trả lời câu hỏi của giáo quan!” Giáo quan Lục nghiêm nghị nói, vừa nói vừa giơ cổ tay trái lên, nhìn đồng hồ.
! ! !
Nhịn đi! Để xem anh nhịn được đến bao giờ!
“Báo cáo giáo quan! Em ăn mặc thế này, đương nhiên là để dụ dỗ… thầy Diệp Kiều nghiêm túc đứng lên trả lời.
Giáo quan Lục rất hài lòng với câu trả lời này.
Ống giấy lại từ từ di chuyển xuống, anh híp mắt, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh chiếc quần ren đen chấm bi, mái tóc bị Diệp Kiều hất lên, dán dính vào trong tường, vẫn đứng im tư thế như lúc nãy bị anh phạt.
Yết hầu của anh lại run lên, dưới ánh đèn, trán anh lấm tấm mồ hôi.
“Hoàng Mao Quái trong quán bar đó là ai? Hả?” Giáo quan Lục không hề cảm động, thấp giọng, nghiêm nghị hỏi, ống giấy đang chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô…
! ! !
Đây mà là hình phạt gì chứ, cái này phải gọi là tra tấn bức cung mới phải!
Sự tra tấn lúc nàu anh dành cho cô còn khó chịu hơn cả tra tấn bình thường!
Hơi thở của Diệp Kiều trở nên nặng nề, rối loạn, vẻ mặt thanh thuần, khuôn mặt ửng đỏ, hai chân yếu ớt, sắp ngã quỵ!
“Bảo bối, khó chịu lắm hả? Trả lời anh… câu hỏi đó!” Anh dùng âm thanh trầm trầm mê đắm nói thì thầm vào tai cô, nhưng mà khuôn mặt vẫn nghiêm túc! Anh lấy ống giấy ra!
Diệp Kiều lại đảo mắt nhìn anh.
Anh vẫn còn thèm ăn, còn chưa thỏa mãn nên anh đương nhiên là tức giận rồi!
Đúng là tên hay ghen!
Anh không muốn có một hạt cát nào trong mắt mình, chắc chắn là con nhỏ Diệp Trăn Trăn đã nói với anh.
“Báo cáo! Hoàng Mao Quái là thanh mai trúc mã của tôi… Không phải, là bạn cùng quê, bạn của tôi! Anh ấy mới đến thành phố J năm nay, hiện tại anh ấy làm việc trong quán bar, tôi… thỉnh thoảng mới đi gặp anh ta!” Đầu lưỡi như bị buộc lại, không nói nên lời, Diệp Kiều vội vàng bổ sung.
“Thanh mai trúc mã…!” Tuy rằng sau này cô giải thích, nhưng giáo quan Lục vẫn chỉ để ý bốn chữ này.
Lần này, sắc mặt của hắn càng đen hơn!
Cô đã viết thư tình, vậy mà anh ấy vẫn còn giận, điều đó cho thấy anh ghen tuông ghê gớm như thế nào!
“Em…”
“Học sinh Diệp Kiều, xem ra tối nay em phải bị trừng phạt rồi!” Giáo viên Lục sắc mặt lạnh lùng ngắt lời cô, ném ống giấy trong tay đi, tiến sát vào chỗ cô!