Lưng cô dựa sát vào tường, anh dùng một tay chống vào tường, tay kia dùng nâng cằm cô lên, hai thân thể dính sát vào nhau. Hơi thở nam tính nóng bỏng quấn lấy cô, cô muốn không để ý đến anh, nhưng lại không thể cự tuyệt anh.
“Em còn muốn trốn sao?” Giáo quan Lục nói với ánh nhìn nghiêm nghị.
“Giáo quan Lục, trời đã khuya, đèn sắp tắt, em muốn trở về ký túc xá!” Diệp Kiều thẳng thắn nói.
“Em không viết đủ ba nghìn chữ kiểm điểm, mà không viết đủ thì không được quay về mà, đúng không?” Giáo quan Lục nhếch môi.
Những lời này đêm nay là cố ý nói với những giáo quan đó, cho thấy anh vừa công tư phân mình, lại vừa có thể giữ cô lại!
! ! !
Cô cũng thừa biết đây là ý đồ của tên khó chịu này!
“Giáo quan Lục, cấm yêu trong thời gian huấn luyện quân sự… á á!” Còn chưa kịp nói xong, bàn tay to đã thay ống giấy, liền bắt lấy chỗ mềm mại kia, tung hoành.
“Em yêu, bây giờ chúng ta không nói nữa, làm thôi!” Môi anh chạm vào môi cô, ngứa ngứa nhột nhột, kéo cô, dụ dỗ cô, sau đó chiếm lấy môi cô, quyến luyến không ngừng, anh nhanh chóng bao phủ miệng cô, hung hắn gặm nhấm hai cánh môi anh đào.
——
Hình phạt ngọt ngào vẫn chưa kết thúc, nước mắt của Diệp Kiều đã bị ép ra, đôi tay nhỏ bé bịt chặt miệng, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, bên ngoài yên tĩnh, bọn họ đang đứng ở chỗ khuất sau cánh cửa!
Ưm… thích thật!
Lục Bắc Kiêu… thật là đáng ghét!
“Học sinh Diệp Kiều, mau nói cho giáo quan biết, em có hứng thú với con quái vật tóc vàng đó không? Hả?” Cô gần như tê liệt, trong không khí tràn ngập mùi ngọt ngào của hai người.
Hạnh phúc đột ngột dừng lại, cô đau lòng đến phát khóc: “Lục Bắc Kiêu, anh thật bỉ ổi, anh bắt nạt em! Anh biết bản kiểm điểm em viết chân thành đến thế rồi, mà còn anh cố tình bắt nạt em…ưm…”
Tóc cô bay tán loạn dính lên mặt, khuôn mặt ửng đó, đôi mắt ẩm ướt.
Cô vừa khóc, anh liền mềm lòng rồi.
Anh tin từng lời trên “giấy kiểm điểm”! Cũng cảm động đến trái tim! Còn có cái lọ ngôi sao hi vọng, trước giờ anh không thích thứ đó, nhưng bây giờ, anh cảm thấy thật lãng mạn!
Những ngôi sao đại diện cho suy nghĩ của cô về anh mỗi ngày trong hơn một năm.
“Anh không tin em…” Nước mắt cô rơi ngày càng nhiều, không phải vì cô thực sự buồn, mà là bởi vì cảm giác trống rỗng ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn!
Cô chỉ có thể hành động như một đứa trẻ hư hỏng, để đổi lấy “yêu thương” của anh!
“Cô gái ngốc, đương nhiên anh tin tưởng em rồi! Chỉ là cứ nghĩ đến em ở bên người đàn ông khác là anh phát điên lên hiểu chưa? Ngoan nha… về sau phải giữ khoảng cách với người khác giới! Nhận được thư tình thì phải đưa anh xem trước nhớ chưa!” Anh bá đạo nói xong cũng không hề dừng lại mà tiếp tục “yêu thương” cô.
Vào giây phút cuối cùng, trong tâm trí cô trống rỗng, thứ gì đó bùng nổ trong cơ thể cô…
——
“Bảo bối, đêm nay, em có muốn đi cũng đi không nổi rồi… Bọn họ đều đã ngủ… Kí túc xá cũng tắt đèn…” Anh thì thầm vào tai cô, đưa tay ôm lấy thân thể còn lơ lửng trên mây của cô, thân thể mềm mại.
“Đừng… không có “áo mưa” mà…” Diệp Kiều nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng!
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Lục Tiểu Cổn!
Cô còn chưa học hành xong nữa, Lục Tiểu Cổn không thể xuất hiện vào lúc này được!
“Áo mưa à… anh có! Lúc ở Nam Mỹ, anh mua cỡ lớn nhất rồi. Vóc người Nam Mỹ to con hơn người Á. Anh xem qua rồi, lớn nhất chắc là vừa…” Anh vừa nói vừa lấy ra một cái hộp, giáo quan Lục đắc ý nói, lời nói tràn đầy ý nghĩa đen tối.
“Cũng là quà mà anh mang về cho em. Mỏng lắm, còn xịn hơn đồ trong nước nhiều. Em cũng sẽ thoải mái hơn!” Nhóc à, sao em thoát khỏi đêm nay?!
! ! !
Chết tiệt! Anh đi đến Nam Mỹ để mua món quà đặc biệt này về sao?
Diệp Kiều đứng hình mất 5 giây.