Cô không bao giờ mong đợi anh sẽ mang quà cáp gì đến cho cô, nhưng, cô không ngờ rằng anh lại mua một cái “áo mưa” làm quà! Chỉ vì những cái trong nước quá nhỏ!
Vấn đề là, đây đâu có phải là quà cho cô?! Anh mới là người dùng nó mà?!
Cái tên này thật là!
Bày đặt phạt cô viết bản tự kiểm điểm, còn giữ cô lại không cho cô về kí túc xá, các giáo quan khác cũng ngủ rồi, “áo mưa” cũng đã chuẩn bị xong.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu sự nhiệt tình của cô thôi, cô còn có thể nói không sao?!
Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút ủy khuất!
“Bị anh phạt đứng tấn nãy giờ, chân đau rồi!” Hừ! Dám phạt cô đứng tấn, cô nhất định phải phạt quỳ anh.
Lục Bắc Kiêu nhếch môi, làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ của cô nhóc này chứ: “Trong lúc huấn luyện, thể lực của em không phải là tốt lắm sao, bây giờ có cơ hội thực chiến thì lại bảo tê chân? Bản thân thoải mái xong liền muốn trốn à? Thật đáng tiếc đêm nay em không trốn được đâu…”
Anh đã nghĩ rằng mình có thể trụ vững cho đến sau khi đợt huấn luyện kết thúc, nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, mình đã quá đáng giá cao sự bình tĩnh của mình trước mặt cô gái này rồi!
Anh cười xấu xa, ngậm một gói giấy bạc trong miệng, nghiến chặt răng muốn xé ra.
Vẻ ngoài này thực sự là lưu manh, xấu xa nhưng đầy quyến rũ, với vẻ tự mãn trên khuôn mặt đẹp trai của anh!
Cô bị trêu chọc nên toàn thân trở nên nóng bừng.
Bỗng nhiên--
“Diệp Kiều!”
“Diệp Kiều! Cậu đang ở đâu?!” Lúc này, giọng nói lo lắng của các cô gái cùng phòng cô từ bên ngoài truyền đến.
Nhìn vẻ mặt tự mãn của Lục Bắc Kiêu đông cứng lại, trong lòng Diệp Kiều lại không nhịn được cười.
Chết tiệt!
Gói giấy bạc trong miệng anh đã xé ra rồi!
Giáo quan Lục muốn giết người!
“Cô đang tìm Diệp Kiều à? Cô ấy bị giáo quan Lục phạt viết bản kiểm điểm. Chắc là cô ấy chưa làm xong. Cô ấy đang ở trong văn phòng!” Họ đứng dậy và bước ra khỏi ký túc xá. Giọng nói truyền vào phòng làm việc, Diệp Kiều lập tức thu dọn váy áo xộc xệch, nhặt giấy tờ dưới đất lên, chạy đến bên bàn, ngồi xuống ngay lập tức, tiếp tục “viết bản kiểm điểm”.
Cửa văn phòng bị nhóm các người đẹp mở ra!
Họ thấy Diệp Kiều ngồi ở đó rất đáng thương, còn giáo quan Lục khoanh tay đứng trước bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng.
Đúng là ghê gớm, đúng là nghiêm khắc mà...
Bình thường còn tưởng giáo quan Lục đối xử rất tốt với học sinh nữ, thế mà bây giờ lại phạt Diệp Kiều viết bản kiểm điểm, trể như vậy rồi mà!
Các cô gái trong sáng nào có nghĩ đến việc khác.
Các cô gái người này đẩy người kia, người kia đẩy người nọ, không ai dám bước lên xin giúp Diệp Kiều.
“Giáo quan Lục, hay là thầy tha cho Kiều gia của chúng em đi, tụi em làm chứng, là cái tên rơm rạ Đào Thành Khê viết thư tình cho cô ấy, Kiều gia không có lỗi gì hết! Trong mắt của Kiều gia, con trai chỉ như cỏ dại, chỉ có hậu cung tụi em mới là số một thôi!” u Dương nghiêm mặt lụng lùng nói với giáo quan Lục.
Cái gì, hậu cung? Các cô ấy mới là tình yêu đích thực?
Đồng đội gì mà ngu như heo!
Anh không biết là phụ nữ cũng biết ghen đó à?!
Nghe những lời mà u Dương nói, Diệp Kiều cảm nhận được kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm!
Cứ như thể anh sẽ cầm súng lên hướng về phía các cô gái và bắn “đoàng đoàng” vậy.
Vốn dĩ chuyện tốt bị gián đoạn đã muốn giết người rồi, hiện tại lại có một “mỹ nữ hậu cung”! Cô nhóc này đúng là nam nữ gì chơi cũng được mà!!!
Khuôn mặt tuấn tú của giáo quan Lục lạnh như băng, anh không nói lời nào, cũng không thèm để ý đến lời cầu xin của các cô gái.
Diệp Kiều lúc này mới vỗ bàn đứng lên: “Mọi người về trước đi, đêm nay là lỗi của tôi, nếu làm sai thì phải chịu phạt, tôi thừa nhận! Mọi người không cần cầu xin cho tôi đâu, giáo quan Lục là người tốt, sẽ công tư phân mình mà!”
Các bảo bối à, ông đây đang cứu các người đấy!