Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237:

Chương 237:

Kiều gia đây là người đàn ông của các cô mà! Dám làm dám chịu!

Nhưng mà, giáo quan Lục cũng thật tàn nhẫn và lạnh lùng! Đối với họ thì thôi sao cũng được, nhưng mà Kiều gia xinh đẹp như vậy, sao không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy chứ?

(Kiều gia: Ha ha ha…)

“Được rồi, Kiều gia, chúng tôi đợi ở bên ngoài văn phòng đấy! Dù cho muỗi cắn chết cũng không sợ!”

Bọn họ đứng bên cửa sổ, nhìn vào văn phòng!

Lúc này, Diệp Kiều mới nhìn về phía giáo quan Lục, cả người anh tỏa ra hơi lạnh còn hơn núi băng, cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh Kiêu… tha cho em… em chỉ đùa với mấy cô ấy thôi… Là đùa đó…”

Đôi mắt đen của Lục Bắc Kiêu nhìn cô một cách nghiêm khắc, anh đứng dậy và tiến lại gần cô.

“Đừng đừng… Mọi người đang đứng bên ngoài nhìn vào đấy.” Diệp Kiều thì thào, thật sự sợ anh sẽ nuốt chửng cô trước mặt những cô gái này!

Dáng người cao lướn rắn rỏi đứng đối diện với bàn làm việc, anh đủ mạnh để che chắn hoàn toàn dáng người mảnh mai của cô, anh luồn bàn tay thô ráp của mình vào tóc cô, sau đó nâng gương mặt cô lên, tiến lại gần.

“Cô gái của tôi đúng là ghê gớm, còn có cả hậu cung cơ đấy… Không biết anh đây là gì trong hậu cung của em vậy? Hả?” Anh thấp giọng hỏi, ngón tay thô ráp vuốt vuốt môi cô.

Anh đương nhiên là hoàng hậu nương nương rồi!

Nhưng mà, cô nói ra thì chết chắc! Anh là duy nhất! Chỉ có mình anh thôi!

“Ưm… Đúng là đùa giỡn mà, anh Kiêu, anh đừng có giận mà… Đợi đợt huấn luyện này kết thúc, em công khai được không? Đừng giận nữa mà… năn nỉ đó…” Cô làm sao không biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, nhất định là đang giận lắm.

Hai mắt cô đỏ lên, sắp khóc rồi, nhưng vẫn không ngừng vỗ về anh.

“Học sinh Diệp Kiều, đêm nay em thiếu nợ tôi, sau này, giáo quan không phạt em gấp mười lần thì không phải đàn ông!” Anh nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói. Trong túi vẫn còn hộp “áo mưa” vừa mới xé!

Đồ ăn tới miệng còn để rơi!

Thế mà cũng rơi được! Cũng tại cái hậu cung của cô!

“Phạt, phạt gấp trăm lần cũng được!” Cô liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói.

Lục Bắc Kiêu vẫn trừng mắt nhìn cô, cầm lọ ngôi sao trên bàn cùng tờ “Giấy kiểm điểm” im lặng ra khỏi phòng!

——

Đây là lần thứ hai Tần Lan đến doanh trại tìm Diệp Trăn Trăn, lần này, bà ta tới tìm Diệp Trăn Trăn nhưng kết quả lại tìm không thấy.

Lúc nào cũng tìm lý do là “Do huấn luyện quân sự khép kín” để từ chối gặp bà.

“Tổng giáo quan của các người là ai! Đến đoàn trưởng mà các người cũng không nể mặt à?! Lẽ nào lại là như vậy!” Tần Lan đứng tại trạm gác, tức giận, nghiến răng nói.

Nhân viên bảo vệ cười lạnh, tổng giáo quan, nói ra sợ hù chết bà đó.

Từ sau khi trở mặt với nhà họ Diệp, nhìn bên ngoài bà ta rất bình thường nhưng thực tế thì đi đâu cũng gặp rắc rối, bây giờ lại còn muốn đến doanh trại tìm con gái, cũng chẳng suông sẻ mấy! Nghe nói nhà họ Cố muốn kết thông gia với nhà họ Lục, bà ta liền chuyển qua nịnh bợ nhà họ Cố.

Lúc này, cửa lớn của quân doanh bỗng dưng mở ra, ở trong xuất hiện một chiếc xe quân đội rất lớn.

Chiếc xe quân đội cố ý lao nhanh qua vũng nước, tốc độ nhanh như tên bắn, lao qua một phát, nước bắn tung tóe lên người lên mặt Tần Lan!

Tần Lan đứng đó chật vật, tức giận lấy khăn tay ra lau mặt, vừa đuổi theo chiếc xe quân đội kia: “Người trên xe kia xuống đây cho tôi! Đi mà không có mắt à?!”

Chiếc xe quân đội ngừng lại, Tần Lan xông lên phía trước đến vị trí ghế lái, vỗ vỗ vào kính xe: “Cậu ở đại đội nào vậy hả? Cậu biết tôi là ai không?”

Bà ta la hét, dáng vẻ phách lối.

Lúc này, kính xe chậm rãi trượt xuống, trong xe có một người mặc quân phục, mang kính râm trông rất lạnh lùng.

Tần Lan sửng sốt, người này chẳng phải Lục Bắc Kiêu sao?!

Bình Luận (0)
Comment