Nếu không nhìn kĩ thì Tần Lan cũng không nhìn ra anh!
Đầu đội mũ màu đen, người mặc quân phục, đeo kính râm cộng với vẻ ngoài lạnh lùng, đúng là Hỗn Thế Ma Vương trong lời đồn mà.
Bây giờ anh đã mang hàm Thiếu úy rồi, cha lại là tư lệnh, tiền đồ rộng lớn! Đúng là cô con gái nhà họ Cố kia hưởng hết phúc rồi!
“Bà là ai?” Qua cặp kính râm, anh nhìn từ trên xuống, khinh miệt nói.
Tần Lan lúc nãy còn phách lối, chất vấn anh, bây giờ đã câm như hến, cầm khăn tay chà chà lên mặt, bà ta vừa đổi lại bộ dạng nịnh hót, bà ta ngửa đầu, nhìn nhìn xe của Lục Bắc Kiêu.
“Bắc Kiêu à, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi! Ta là thím Diệp của con! Mẹ của Diệp Trăn Trăn đó!” Tên nhóc này, thật sự lạnh lùng, cổ màu đồng, áo cũng để lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác này thật là…
Nhìn qua vô số đàn ông nhưng nhìn Lục Bắc Kiêu thì mới hiểu được thế nào là cực phẩm!
“Diệp Trăn Trăn à… à à nhớ rồi!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng lên, cười nói.
Tần Lan nghe câu trả lời liền kích động, cười làm lành: “Bắc Kiêu à, Trăn Trăn nhà chúng ta năm nay vừa thi đậu đến thành phố J rộng lớn, liền phải đi huấn luyện quân sự rồi!”
“Diệp Trăn Trăn… Tôi nhớ không lầm thì hình như là con hoang nhà họ Diệp thì phải” Lục Bắc Kiêu nói: “Cô ta tham gia huấn luyện như biểu hiện lại vô cùng kém cỏi, chắc cũng sớm bị đuổi thôi!”
Tần Lan lúc nãy con kích động chứ giờ thì mặt đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi, sắc mặt nhìn vô cùng thê thảm!
Sao Lục Bắc Kiêu biết Diệp Trăn Trăn là con hoang?!
Nhất định là người trong nhà họ Diệp nói!
Tần Lan tức giận cắn răng: “Bắc Kiêu à, con đừng có hiểu lầm, đứa con hoang đó, là Diệp Kiều! Diệp Kiều là con riêng, sau này mới nhận lại nên cô ta không phải người nhà họ Diệp!” Bà ta nhanh chóng liền lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Nghe Tần Lan nói, Lục Bắc Kiêu càng đậm ý cười hơn!
“Đúng rồi Bắc Kiêu, thím với mẹ vợ tương lai của con rất thân thiết!” Tần Lan lập tức chuyển chủ đề sang nhà họ Cố, muốn bắt quàng làm họ với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu đang định lái xe thì dừng lại, nhìn về phía Tần Lan.
“Bác gái, bác đang nói nhà nào vậy?” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng hỏi.
Bác gái…?
“Đương nhiên là nhà họ Cố rồi!” Tần Lan vội vàng trả lời.
Nhà họ Cố…
Ha ha…!
Tần Lan, bà khôn hồn thì quỳ dưới chân cô dâu của tôi khấu đầu ba cái thì may ra ông đây sẽ tha cho bà một con đường sống!
Nhưng mà, giờ thì, muộn rồi!
Ai bảo bà đi tìm đường chết, đụng nhầm người làm chi!
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng cười lạnh một cái, không nói gì, sau đó, cố ý đánh lái qua một bên, Tần Lan thấy xe xém đụng trúng mình liền bị dọa cho một phen, lùi về sau, vừa lùi đã lọt vào vũng bùn, còn chiếc xe quân đội đã rời đi rồi.
Tần Lan trước giờ sống an nhàn sung sướng, muốn gì được nấy, nay lại lọt vào vũng bùn!
Mấy binh lính đứng gác cười thầm trong lòng, lúc nãy còn tự xưng gì mà thân phận cao quý này nọ, bà cô hung hăn này trước mặt thiếu úy lại giống như một con chó chỉ biết nịnh bợ.
Đúng là đáng đời!
Đáng cái tật phách lối!
Tần Lan vất vả bỏ lên từ vũng bùn, bộ sườn xám bà mặc trên người lấm lem, tất cả đều là bùn nhão, từ cánh tay đến tóc đều là bùn!
Bà ta nổi điên lên, vội vàng chạy tới chỗ xe đang đậu, lấy điện thoại di động ra. Nghe nhắc đến nhà họ Cố vậy mà Lục Bắc Kiêu lại không hề cảm kích chút nào?!
“Diệp Thắng Huân, các người chán sống rồi hả? Sao dám đồn đại bên ngoài nói Diệp Trăn Trăn là con hoang!” Điện thoại vừa được kết nối thì bà ta đã mắng một tràn.
Trong điện thoại truyền đến tiếng Diệp Thắng Huân cười lạnh: “Tần Lan, không phải bà thích đem chuyện xấu ra ngoài đồn đại lắm à? Hiện tại còn sĩ diện sao?”