Trong ánh sáng lờ mờ, Tiểu K hút một điếu thuốc, còn Diệp Kiều thì uống bia.
“Chồng bà ta không chiều bà ta được nên mỗi lần gặp tôi bà ta cứ như người đói khát vậy, mỗi lần tới, bà ta đều bắt tôi uống thuốc, uống một lần bà ta còn chưa thỏa mãn, bắt uống nhiều lần, mà uống nhiều thuốc đó đâu có tốt, uống quá nhiều sẽ chết bất đắc kì tử đó, tôi không muốn bị bà ta hại chết đâu!” Tiểu K kể khổ với Diệp Kiều
Làm sao mà tôi biết được, người phụ nữ đó “thuần khiết” như vậy! Còn cậu ta thì biết! Diệp Kiều im lặng, vội vàng xua tay, không muốn nghe tiếp, quá dơ bẩn!
Tần Lan này, rốt cuộc có cần mặt mũi nữa không? Muốn vũ nhục mẹ cô sao?! Đời tư của mình còn chưa lo xong kìa, thật thối nát và dơ bẩn!
Bề ngoài vẫn là một phu nhân được nuông chiều!
“Chị Kiều, máy ghi hình này có ghi lại đó, chị có muốn xem qua không?” Tiểu K lấy đoạn băng từ trong túi ra cùng với camera đưa cho Diệp Kiều. Cái camera này là của Diệp Thành. Nó được sử dụng trong quân đội, chụp ảnh độ nét cao và có chức năng hồng ngoại vào ban đêm!
Lục Tiểu Cổn không phản đối gì, nội dung chắc cũng được, nhưng không biết có làm ô uế bảo bối của gia đình cô không.
Cô cũng lười tự nhìn, kẻo dơ mắt!
“Không cần, tôi tin cậu, đây là khoản thanh toán cuối cùng! Sao? Nhiều hơn số tiền mà Tần Lan cho cậu đúng không?” Đưa một vạn tệ, lòng cô cũng đau như cắt chứ, đem số tiền đó cô đưa cho tiểu K và nói.
Khóe miệng Tiểu K nhếch lên, vô cùng vui vẻ: “Đương nhiên! Chị Kiều, sau này nếu chị cần, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi. Làm với chị em nhất định sẽ không dùng thuốc, còn làm với bà già kia thì không dễ dàng gì…”
Tiểu K vừa nói hết câu, Diệp Kiều đã nắm đầu cậu ta đập mạnh xuống bàn, mấy chai bia lăn xuống dưới, trong mắt cô trần ngập sát khí, dọa Tiều K sợ hết hồn, nào dám đùa giỡn như vậy nữa.
“Cậu muốn chết à? Người đàn ông của chị cơ bắp còn cứng hơn cả thứ đồ chơi như cậu!” Diệp Kiều thô bạo nói, khóe miệng tràn đầy kiêu ngạo, lộ ra chút ghét bỏ Tiểu K. Loại trai bao này, chỉ có Tần Lan mới ưa thích thôi!
Tiểu K im lặng.
“Ở đây không có chuyện của cậu nữa, đi đi!” Cô muốn nói “cút đi”, nhưng vì là “đối tác”, cô nên lịch sự nói đi đi.
Tiểu K vừa cầm tiền vừa bỏ đi trong tuyệt vọng. Đứa nhỏ này tuổi còn chưa lớn, mà nhìn cứ như đại ca vậy! Anh ta chỉ biết cô gái này gọi là chị Kiều, nhưng anh ta không biết tên thật của cô.
Diệp Kiều nhét băng ghi hình vào trong túi xách, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đêm nay cô phải trở về doanh trại, nhưng cô phải về công ty trước mang xe máy trở về.
“Cô hai này, người đàn ông vừa rồi là ai vậy?” Tôn Kiếm hát xong liền đi tới.
! ! !
“Cái tên có phong cách quái dị này, nếu anh gọi em như vậy nữa, sau này em gái sẽ không quan tâm đến anh! Bỏ mặc anh luôn đó!” Diệp Kiều tức giận nói.
“Không cho anh vẫn gọi, em là cô hai mà! Haha!” Tôn Kiếm cười cười nói, Diệp Kiều nhanh chóng cho anh một cước vào bắp chân.
“Cô hai Kiều à, em dám đánh siêu sao quốc tế! Fan hâm mộ của anh ba giây nữa là đến rồi đó!” Tôn Kiếm còn nói mấy câu đùa giỡn.
Trên khuôn mặt đẹp trai đó toàn là ý cười. Kiểu tóc của anh cũng không lố lăng như lúc trước, tại Diệp Kiều nhiều lần ý kiến, thậm chí mắng anh nên anh mới đi cắt lại, bây giờ chỉ để một nhúm tóc dài, nhuộm màu vàng.
“1, 2, 3!” Diệp Kiều giúp anh đếm ba giây: “Ủa sao không thấy ai vậy, thôi được em sẽ kiên nhẫn đứng đây chờ. Nhân lúc không có làm gì thì anh cũng học tập thêm đi! Nếu không thì cha anh chắc chắn sẽ giục anh quay về lấy vợ sinh con cho mà xem! Làm ngôi sao nổi tiếng không dễ dàng vậy đâu!”
Diệp Kiều giảng đạo lý cho Tôn Kiếm xong liền rời đi.
Tôn Kiếm nhanh chóng theo ra.
“Kiều Kiều!”
Diệp Kiều đã ra đến nơi, ngồi trên xe gắn máy, chân dài chống xuống đất, cầm mũ bảo hiểm đen trong tay: “Có chuyện gì nói lẹ lên, lằng nhà lằng nhằng!” Cô bỉu môi nói.
“Sao, không có chuyện gì thì không thể gọi chị à?! Trời ơi, cưỡi mô tô đồ ghê ha? Đi đâu vậy, đưa em chở cho!” Tôn Kiếm tiến lên gần cô, bắt lấy cánh tay cô.
Cảnh tượng này đã bị hũ giấm chua trong chiếc xe thể thao gần đó nhìn thấy.