Ha ha… Tên nhóc kia lại dám tiếp xúc với vợ anh gần đến như vậy!
Tay phải kẹp điếu thuốc, anh dùng sức ném điếu thuốc ra ngoài, xong xuôi, anh đẩy cửa xe bước ra.
Dáng người anh cao lớn, trên người còn mặc quân phục, chân đi giày quân đội, đầu đội mũ nồi màu đen, trên mặt còn đeo kính râm loại đặc biệt chỉ dùng trong quân đội, anh bước xuống từ chiếc xe thể thao, sự xuất hiện của anh khiến các cô gái trẻ bên đường, các cô gái bước ra từ quán bar đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Chàng trai này quá đẹp trai và khí chất rồi!
Chỉ là anh chàng đẹp trai này lại đi về phía quán bar Ngũ Nguyệt Hoa.
“Tiện Tiện, đi vào hát tiếp đi kìa, đừng lo cho chị. Đúng rồi, ít hút thuốc lại đó, hút nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến cuống họng, ngoan nào! Bà đây vẫn chờ một ngày nào đó em thành ca sĩ nổi tiếng rồi nuôi chị đây!” Diệp Kiều vừa nói vừa đội mũ bảo hiểm, lúc nói chuyện còn đưa tay vuốt vuốt mặt Tôn Kiếm, vỗ về anh ta.
Nói xong cô kéo mũ bảo hiểm và khẩu trang xuống, bộ đồ cô mặc trên người toàn màu đen, nhìn không nhận ra cô là con gái, đang định khởi động xe máy thì vô tình cô nhìn thấy một bóng người lạnh lùng trong gương chiếu hậu của xe máy.
Ôi trời!
Chắc cô bị hoa mắt, hoặc đang nằm mơ hay suy nghĩ quá nhiều rồi!
Diệp Kiều khó khăn chớp chớp mắt vài cái, nhìn chăm chú, bóng dáng lạnh lùng kia vẫn chưa biến mất!
Anh đội một chiếc mũ nồi đen, đeo kính râm, mặc trang phục của lính đặc chủng, toát ra vẻ lạnh lùng, trên ngực còn mang theo một khẩu súng.
Tôn Kiếm cũng nhìn thấy hình ảnh đó, người này là lính đặc công à! Đáng ngưỡng mộ! Chỉ là, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào cô hai của anh vậy?
“Kiều Kiều, chờ đi, em nhất định sẽ trở thành siêu sao! Đến lúc đó, đừng nói một mình chị, mười người như chị em nuôi cũng được!” Tôn Kiếm vui vẻ nói, gương mặt tràn đầy ý cười.
Im miệng! ! !
Diệp Kiều muốn vặn hết ga, lao ra ngoài, tông anh ta một cú cho rồi!
Bóng dáng cao lớn lạnh lùng ấy tiến lên một bước, sau đó, anh ôm chặt eo cô. Cô ngồi trên xe máy dáng người vốn đã mảnh khảnh rồi. Bây giờ còn bị anh chụp lấy eo, nhấc lên, xách cô từ trên xe xuống như xách một con dế. Diệp Kiều thấy chân có chút không ổn, bị ngã nhào vào người anh.
“Cậu, cậu là ai vậy hả??! Thả cô ấy ra cho tôi!” Tôn Kiếm tiến lên một bước, xông tới chỗ Lục Bắc Kiêu nói lớn.
Trong lòng Diệp Kiều thầm cầu nguyện cho Tôn Kiếm.
Còn bản thân cô, chính cô còn khó bảo vệ nữa là!
Vừa nghĩ đến việc vừa động tay động chân với Tôn Kiếm, lại nói ra mấy lời thân thiết quá đà như lúc nãy, việc này mà để Lục Bắc Kiêu nghe được rồi thì chỉ có đường chết!
Về phần Tôn Kiếm, thấy Lục Bắc Kiêu bất động, ôm lấy Diệp Kiều, anh ta liền vội vàng xông tới, thậm chí còn đấm về phía Lục Bắc Kiêu, nắm đấm ở giữa không trung, đã bị bàn tay rộng và dày của anh Kiêu nắm lấy!
Tôn Kiếm cố gắng vùng vẫy, nhưng mà, nắm đấm của anh vẫn bị sư phụ Kiêu giữ chặt, cánh tay sắt đá của anh vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn cứ như một đứa bé mẫu giáo đang vật lộn với cánh tay người lớn vậy!
Kính râm che đi biểu cảm chân thật của anh, đôi môi mỏng lạnh lùng kia khẽ nhếch lên: “Bảo bối, nói cho anh ta biết, anh là ai?”
Lục Bắc Kiêu còn đang ôm chặt cứng Diệp Kiều, tay phải thì nắm lấy nắm đấm của Tôn Kiếm, ung dung nói.
Trong lòng Diệp Kiều nghĩ: A! Xém chút nữa là mất mạng rồi! Cảm ơn anh Kiêu đã không giết!
Ủa mà, bảo bối?!
Tôn Kiếm ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
“Tôn Kiếm, đây là bạn trai của chị! Anh rể của em đó!” Sau khi Diệp Kiều cởi mũ bảo hiểm, cô nhìn Tôn Kiếm rồi cười một cái, để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào. vòng tay qua eo Lục Bắc Kiêu và ngả đầu vào vòng tay anh.
Cô trông giống như một cô gái nhỏ hạnh phúc đang ôm ấp trong vòng tay của bạn trai!
! ! !
Tôn Kiếm giống như vừa bị ai đó đánh vào đầu!
Cô có bạn trai rồi, sao anh ta không biết cơ chứ?!
“Cô hai à, đừng sợ anh ta, anh ta nhất định không phải là bạn trai của chị! Anh ta là kẻ cho vay nặng lãi sao? Cô hai nợ tiền anh ta sao? Bộ quân phục này chắc là đồ giả!” Tôn Kiếm tiếp tục u mê không chịu tỉnh.