!!!
Cái tên này thật là! Có thể sống bình thường được không?! Diệp Kiều càng nghĩ mà càng muốn vá miệng Tôn Kiếm lại.
“Nhóc, nhìn tôi giống cho vay nặng lãi lắm à?” Lục Bắc Kiêu vuốt vuốt nắm đấm của Tôn Kiếm, sau đó dùng sức bóp mạnh, anh ta đau đến cắn răng cắn lợi.
Ui trời, cái tên này hung hăng ghê, giống y mấy tên cho vay nặng lãi đến cửa đòi nợ!
Diệp Kiều khóc thầm trong lòng, nhất là đêm hôm khuya khoắt tự nhiên mang cặp kính râm, nhưng mà, theo cô hiểu biết thì, đây cũng chẳng phải loại trang bị gì đặc biệt chẳng qua đeo kính râm chỉ để che đi gương mặt thật của lính đặc công mà thôi.
“Gì mà cho vay nặng lãi chớ? Tôn Kiếm! Đúng là ngu xuẩn mà, mau xin lỗi anh rể đi!” Diệp Kiều vội vàng nói, trừng mắt nhìn Tôn Kiếm, sợ tay của Tôn Kiếm bị Lục Bắc Kiêu bóp nát mất.
Thật sự là không muốn sống nữa mà!
Nếu không phải nghĩ đến việc lúc bé cùng anh ta chơi đùa, cùng anh ta lớn lên thì cô đã bỏ anh ta ở đó cho anh ta tự sinh tự diệt rồi!
“Anh Kiêu, tên nhóc này có mắt như mù, anh đừng chấp làm chi nha!” Sợ Tôn Kiếm thà chết chứ không hàng nên Diệp Kiều vội vàng cọ cọ vào ngực Lục Bắc Kiêu làm nũng.
Vừa rồi ngồi trên mô tô còn tràn đầy khí phách đàn ông mà bây giờ thấy Lục Bắc Kiêu đến thì chui vào trong ngực anh như một con mèo vậy!
!!!
Trước kia sao không nghe cô nói vậy đi?! Chuyện này đột ngột quá, làm sao anh tiếp nhận kịp?!
Lục Bắc Kiêu trước mặt người ngoài nên đành phải giữ mặt mũi cho cô vợ nhỏ bé không biết điều của mình!
Anh buông tay Tôn Kiếm ra, Tôn Kiếm lắc lắc cánh tay bị đau đến tê dại của mình, mặt mũi nhăn nhó nhưng trên khuôn mặt đó vẫn tỏ vẻ không phục.
“Nhóc con, nể mặt Diệp Kiều, nên đêm nay ông đây tha cho cậu! Sau này còn dám có ý xấu với Diệp Kiều lần nữa thì đừng có trách!” Lục Bắc Kiêu cao giọng cảnh cáo.
“Anh Kiêu, đừng hiểu lầm mà, cậu ta là người em hay nhắc với anh đó, là em hàng xóm, khi còn bé cậu ta suốt ngày để nước mũi lòng thòng, theo em đi chơi khắp nơi đó!” Diệp Kiều ôm eo Lục Bắc Kiêu một cách thân mật, vội vàng nói.
“Này Diệp Kiều, chị…” đổi trắng thay đen mà.
Rõ ràng là anh hơn cô một tuổi, anh là anh cô! Cô mới là người suốt ngày đề nước mũi lòng thòng! Rõ ràng ngày nào cô cũng theo sau anh đi chơi!
Tôn Kiếm trợn to hai mắt tỏ vẻ tức giận, tròng trắng gần như chiếm hết chỗ tròng đen.
“Chị chị cái gì? Tên nhóc con này! Mau gọi anh rể đi!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
“Không gọi!” Tôn Kiếm tức giận đến mức mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.
Diệp Kiều buông Lục Bắc Kiêu ra, tiến lên hai bước lớn, cầm chiếc mũ bảo hiểm trong tay, đánh vào lưng anh ta một cái không thương tiếc!
“Có chịu gọi anh rể chưa hả?! Nếu tối nay không gọi là anh rể, chị sẽ đánh chết cậu! Cậu biết anh rể cậu là ai không hả? Cho cậu gọi anh rể là phúc kiếp trước của cậu rồi đó! Thằng nhóc thối không thấy Thái Sơn này! Cư như thế này thì làm sao có triển vọng được đây hả?!” Diệp Kiều đuổi theo đánh Tôn Kiếm, giống như một người chị đánh đứa em không nghe lời vậy.
Lục Bắc Kiêu đứng đó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát.
Tôn Kiếm bị Diệp Kiều đánh đến mức phải chạy trốn trong quán bar, Diệp Kiều cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cô quay lại.
Khi vô tình nhìn lại, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy anh đứng cách đó không xa, ăn mặc như một người lính đặc công, cô bị anh dọa cho hết hồn, vừa rồi chỉ lo bảo vệ cái mạng, còn chưa nhìn anh lấy một cái.
Đã bao lâu rồi không thấy anh đội chiếc mũ nồi đen?
Lâu quá rồi...
Lòng cô rối bời.
Quân hàm trên vai anh dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh.
Một ngôi sao năm cánh vừa được thêm vào quân hàm.
Cho nên, mấy ngày nay là anh đi nhận thưởng đó hả?
Kính râm che đi biểu cảm chân thật của anh, nhưng làm sao cô có thể không cảm nhận được sự ghen tuông của anh chớ!
“Anh Kiêu! Thằng nhóc kia, em và nói thật sự không có gì đâu!” Diệp Kiều cười cười giải thích: “Anh Kiêu của em đội mũ nồi trông đẹp trai quá!” Cô ghé sát mặt lại, nhìn anh.
Anh vẫn rất lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, khẽ nói: “Không có chuyện gì, còn kêu anh ta nuôi em sao? Bảo bối, em coi như anh chết rồi đấy à?”