Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245:

Chương 245:

Tiêu rồi, tiêu rồi! Anh đã nghe thấy hết rồi!

Trời ơi, tôi muốn chết cho rồi!

Mặc dù anh đang nói bằng giọng điệu cưng chiều, nhưng chút lạnh lùng trong giọng anh đã dạy cô lạnh sống lưng, có thể tưởng tượng ra được đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính râm của anh! Ở kiếp trước, cô cũng đã từng nhiều lần chứng kiến anh ghen đến mức chết đi sống lại!

Cho nên hiện tại cũng còn nhớ mang máng.

“Anh Kiêu… Chuyện đó là em khích lệ anh ta thôi mà! Đùa thôi, anh ấy là bạn thân của em đó! Thật sự là bạn thân mà! Trong mắt em, anh ta cũng chỉ là một cô bạn thân mà thôi!” Diệp Kiều nhanh chóng lên tiếng, lấy lòng anh, nhưng dù gì cô cũng xem Tôn Kiếm là bạn thân thật mà.

Anh ta với cô từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, kiếp trước anh ta cũng lăn lộn vì cô nhiều rồi nên kiếp này đương nhiên cũng muốn bù đắp cho anh ta một chút.

“Đùa à… Nhưng mà anh lại nhìn ra tên nhóc đó thật sự muốn nuôi em đó…” Lục Bắc Kiêu cười nói.

“Với tình hình của anh ta hiện giờ thì em nuôi anh ta còn… không phải không phải! Anh Kiêu, không không, em không có ý đó!” Thời khắc mấu chốt mà còn đi nói lung tung, Diệp Kiều thật sự không muốn để ý hình tượng nữa, cô muốn lao lên ôm anh, giả ngây thơ nũng nịu, khóc huhu một trận cho rồi.

“Còn đứng đó nói nhảm! Theo anh lên xe mau!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi vào trong xe.

Lên xe!

Diệp Kiều tự nhiên lại nghe hai chữ này thành lên giường!

Nhìn bóng lưng cao và thẳng của anh, cô co người đi thẳng hướng bên hông xe mô tô.

Chiếc xe địa hình được nhập khẩu từ Nga kia đang đậu chéo bên kia đường!

Tự nhiên cô lại nhớ tới lần đầu của họ, xe với giường cũng đâu khác nhau là bao đâu!

Cô đứng im không nhúc nhích!

Lục Bắc Kiêu nheo mắt nhìn cô gái đang đứng bên hông xe mô tô kia, đầu cô rụt lại trông rất buồn cười, mới vừa rồi không phải còn lớn giọng sao, bây giờ biết sợ rồi hả?!

Lúc đứng kia nói nói cười cười với tên nhóc đó sao không nghỉ đến hậu quả đi?!

“Anh Kiêu, chuyện là, em còn cái xe này… em, em muốn mang nó qua… qua công ty…” âm thanh phát ra từ miệng Diệp Kiều ngày càng nhỏ, đầu cuối thấp xuống.

Vẻ mặt của cô như người nông dân hiền lành đang sợ tên bạo chúa bóc lột vậy!

“Muốn chạy sao? Bảo bối à, em cho rằng em có thể chạy trốn được sao? Hả?” Anh đang đứng cách cô một bước, nhìn cô trong bộ đồ đen, toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời, anh nhìn cô giống như dã thú nhìn một con mèo hoang nhỏ, rất thú vị, thật muốn vờn con mèo nhỏ này một chút, đợi “chơi” mệt rồi thì kéo vào hang nuốt một cái là xong.

Anh cũng nhìn ra được, so với một năm trước, bây giờ cô đã thay đổi rất nhiều, phía sau lưng chỗ ba lô còn cắm Song Tiết Côn mà.

Phong cách rất lưu manh!

Diệp Kiều lắc đầu như cái trống lắc.

Mặc dù tự xưng là sư phụ Kiều, nhưng trước mặt anh, sư phụ Kiều chính là Tôn Ngộ Không nằm trong bàn tay Phật Tổ.

“Anh cho em một cơ hội để chạy này! Nếu em thật sự chạy thoát thì món nợ hôm nay anh không tính toán với em nữa!”

Diệp Kiều như bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào cặp kính râm của anh.

“Thật à?” Cô kích động hỏi, trong lòng đã có tính toán của riêng mình.

Cô lái mô tô cũng điệu nghệ lắm chứ, vả lại vùng này đa số là ngõ hẻm nhỏ, mà cái xe thể thao kia, to lớn cồng kềnh như thế, chạy nhanh vào cũng đâu có được.

Vì vậy, cô tin là mình nắm chắc phần thắng rồi!

“Anh chưa từng nói đùa! Chạy đi! Anh cho em một phút!” Lục Bắc Kiêu ung dung nói, còn nâng tay trái lên nhìn đồng hồ.

“Thật đó hả… Anh Kiêu, em chạy thật đó, anh… anh không được trách em đâu!”

“Chậc… không trách em đâu, mà phải để xem, em có thể chạy được không đã!”

Vừa dứt lời, Diệp Kiều đã bước lên xe máy, định khởi động xe, Lục Bắc Kiêu lại sải bước tới trước, nhặt chiếc mũ bảo hiểm vừa ném xuống đất, đội lên đầu cô, động tác nhẹ nhàng và tỉ mỉ: “Ngoan, chú ý an toàn đấy!”

Ôi trời ơi…

Sao nay anh lại dịu dàng như vậy chứ, cứ vậy thì làm sao cô chạy được: “Anh Kiêu… em sai rồi, anh, anh nhẹ một chút được không? Bây giờ chúng ta đi, đi lên xe…”

Bình Luận (0)
Comment