Ngoan ngoãn chịu một chút!
Sức chịu đựng về thể chất hay tâm lý gì thì cũng đã đến giới hạn rồi!
Vào ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, bất chấp ngày hay đêm gì anh cũng đè cô ra làm!
Tối nay, chỉ cần nhìn thấy tên nhóc kia chạm vào cánh tay cô, anh liền có ý định tàn nhẫn đánh gãy tay tên nhóc đó! Đáng giận hơn là cô còn bảo tên nhóc đó nuôi mình, còn sờ soạng mặt nhau nữa chứ!
Lúc đó anh đã muốn kéo cô lên xe hung hăng chiếm lấy cho rồi!
Vậy mà cô nhóc lòng dạ hẹp hòi này còn định bỏ chạy, chạy? Cô còn có thể chạy đi đâu được?
Hai bàn tay to nắm lấy cổ áo chữ T màu đen của cô, dùng một chút sức, lớp vải đáng thương bị xé toạc ra, làn da trắng như tuyết cùng chiếc quần lót viền ren trắng tinh đã lọt vào tầm mắt anh!
“Anh thật đáng ghét! Quần áo bị xé rách hết rồi làm sao mặc lại được nữa đây? Tối nay em còn phải trở về!” Diệp Kiều đỏ mặt tức giận, dùng hai tay ôm ngực, trừng mắt nhìn anh chằm chằm
“Thì không mặc, mà ai nói sẽ cho em về?” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, lạnh lùng nói, sau đó chỉ một động tác nhỏ anh đã lột được chiếc quần dài của cô.
Trên tấm ga trải giường bằng lụa đỏ thẫm, thân hình ngọc nữ yêu kiều trắng nõn, mái tóc đen nhánh buông xõa, hai tay ôm ngực, trên mặt cô lộ vẻ sợ hãi, giống như đang phải đối mặt với Đại Ma Vương.
Yết hầu gợi cảm của anh trượt lên trượt xuống, anh không thể nhịn được nữa, anh áp ngực trần vào cô, vùi đầu vào tai cô, thì thầm: “Em yêu, xin lỗi nhé, tuy đây là lần đầu em phạm sai lầm như nhất định là phải phạt thật nghiêm, như vậy em mới nhớ lâu được, hiểu chưa? Cho nên không được trách anh đâu đấy! Anh đây là thật lòng thương em, yêu em…!”
Rõ ràng là giọng điệu cưng chiều nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm nghị khiến trái tim cô run lên.
Diệp Kiều vẫn muốn cầu xin sự thương xót, nhưng——
Cô mở to hai mắt, miệng còn đang định mở ra nói lời van xin thì nơi nào đó đã được anh lấp đầy…
“Ngoan, kêu lên đi, đây là nhà, nhà của chúng ta, chỉ có hai chúng ta, em không cần phải kiêng kỵ gì đâu, kêu to lên đi!” Vừa đưa vào trong, anh vừa thở dốc nói, khóe miệng còn nở một nụ cười xấu xa.
Còn con trai anh chứ sao lại không còn!
Khi cảm giác được cơn đau rồi, Diệp Kiều mới kêu lên một tiếng “Aa”!
Cầm thú!
Cô còn chưa kịp chuẩn bị mà đã trực tiếp tiến vào một cách thô bạo như vậy!
——
Cô gái trong nhà chính kêu khóc, còn bên ngoài vườn, chú chó Tia Chớp cũng không ngừng sủa “gâu, gâu, gâu”!
Tia Chớp là giống chó chăn cừu Đức thuần chủng với thân hình rắn chắc và có lông đen trên lưng, giống chó này còn được gọi là chó Đức lưng đen.
“Tia Chớp! Suỵt! Đừng ồn ào! Là ba tớ đang phạt mẹ tớ đó!”
Nghe thấy giọng nói của cậu bé, Tia Chớp vui vẻ im lặng, nó nghiêng đầu, thè cái lưỡi đỏ như máu nhìn cột điện liên lạc.
Nó dường như đang hỏi: Cậu có phải là con trai của anh Kiêu không?
Lục Tiểu Cổn: Đúng vậy! Tớ tên là Lục Tiểu Cổn! Cậu có thể gọi tớ là Cổn gia!
Tia Chớp: Anh Kiêu và tôi là anh em, cậu nên gọi tôi là chú thì có.
Lục Tiểu Cổn:…
âm thanh trong nhà chính càng lúc càng lớn, càng kinh khủng.
“Tia Chớp! Tôi đưa chú đi chơi nhé!"
“Cửa khóa, tôi không ra ngoài được!”
“Cổn gia có cách.” Lục Tiểu Cổn nói, dù Tia Chớp đã nghỉ hưu nhưng kỹ năng của nó vẫn còn đó. Nó phi nước đại, vượt qua hàng rào cũi. Thân hình cường tráng bay từ sân sau đến cổng sân trước. Cổng tự động mở ra, Tia Chớp chạy ra ngoài với niềm vui sướng.
Lục Tiểu Cổn cùng Tia Chớp chạy trong ngõ, lâu lắm rồi Tia Chớp không được chạy một cách tùy tiện và liều lĩnh như vậy.
——
Dưới ánh đèn màu cam, cơ thể trắng như tuyết của người nữ đang quấn lấy cơ thể màu đồng của người nam, mồ hôi hai người trộn lẫn vào nhau.
“Bảo bối, em đã nhớ kĩ chưa?” Anh vừa hỏi, vừa cắn vào tai cô, giọng thô bạo.
“Nhớ, kỹ! Chúng ta có thể ngừng được chưa? Em sắp chịu không nổi rồi…” Diệp Kiều vừa khóc thút thít vừa nói.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, anh ta cười xấu xa: “Mẹ nó, mới như này đã là gì! Ngoan, làm thêm chút nữa, hiểu chưa?!”
Nói xong, thắt lưng anh tiếp tục hạ xuống!