Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251:

Chương 251:

Cái này chìm xuống, Diệp Kiều cảm giác mình nóng muốn nổ tung, đôi môi bị chà đạp sưng đỏ mở to ra, thét chói tai lên, cô ngửa đầu về sau, một mái tóc đen nhánh bay múa trong không trung, mồ hôi từ bên trong da đầu cô rướm ra, từng viên lớn dọc theo gương mặt lăn xuống.

Anh vùi đầu, chìm đắm trước bức tranh phong cảnh kiều diễm bên trong ngực cô...

Lưng màu đồng, trên cơ bắp, bên trên vết sẹo cuồng dã, đều là mồ hôi, anh như dã thú, không ngừng phát ra âm thanh kêu gào gợi cảm...

Đánh lâu dài, còn đang kéo dài, không ngừng nghỉ.

——

Ô ô ô...

Cô nhất định sẽ chết lần nữa, bị cầm thú Lục Bắc Kiêu này hành hạ chết!

Bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, anh anh anh, cho nên, khẳng định cô lại trọng sinh!

Thật muốn trọng sinh tráo đổi linh hồn cùng anh, như thế, cô có thể làm cường công, mỗi ngày giày vò anh, để anh cũng nếm thử tư vị này!

Màu đỏ thẫm trong giường lớn, người con gái lưng trần trụi, một mái tóc như mực rối tung ra, cô nghiêng đầu, yếu ớt nằm sấp, chưa từng mệt mỏi như vậy, chưa từng!

Mẹ nó, cô học tán thủ, lúc huấn luyện quân sự, cũng không mệt mỏi như vậy!

Quan trọng còn đau!

Nhưng đau hơn nhiều so với lần đầu!

Bởi vì, đây là trừng phạt, anh cũng không có kiên nhẫn dỗ dành cô như lần đầu, dụ dỗ nàng, càng không ôn nhu như vậy!

"Ngoan, tỉnh rồi?"

Mùi xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái bay tới, giường lớn nặng trĩu, Diệp Kiều vội vàng giả chết, không, cô không tỉnh!

Bài học từ kiếp trước, anh không có khả năng chỉ làm một lần!

Cái kia là súng máy, không phải * che đậy chữ mấu chốt *!

Tắm rửa, sau khi đàn ông tiết dục, toàn thân sảng khoái, thân thể trần trục, bàn tay to nhẹ nhàng vén sợi tóc bị mồ hôi ẩm ướt dính trên gò má cô: "Ngoan nào, đừng giả bộ, anh ôm em đi tắm, sau đó ăn một chút gì, bồi bổ thể lực, nước tắm đều chuẩn bị cho em rồi."

Cho nên, sau khi bổ sung thể lực, còn muốn như thế nào? !

Diệp Kiều không ngốc, đương nhiên biết đáp án!

! ! !

"Anh Kiêu, em, em tự mình rửa!" Vốn dĩ Diệp Kiều nửa chết nửa sống, đột nhiên như cá chép lộn mình, từ trên giường nhảy lên, lớn tiếng nói.

Cô bò đến mép giường, giống như cá chạch trượt xuống giường lớn, sau đó đứng lên, nhanh chân chạy đến phía tắm.

Chạy chưa được mấy bước, chân nhỏ run lên, liền muốn ngã sấp xuống, còn tốt, Lục Bắc Kiêu mắt sắc chân nhanh, trước khi cô ngã sấp xuống, đỡ được cô.

"Bảo bối, bảo em đừng chạy, tại sao lại không ngoan?" Khóe miệng của anh cười tà, dứt lời, một cánh tay ôm cô lên, đi đến hướng nhà tắm.

Diệp Kiều ngồi trong bồn tắm, đầu cúi thấp, một bộ dáng người đáng thương bị bắt nạt: "Anh Kiêu... Anh không nuông chiều em nữa rồi... Quá độc ác... Anh... Lần đầu anh ôn nhu nhiều như vậy, trở lại đại viện, còn hầm canh gà cho em uống..."

Đây không phải cô muốn tình cảm mãnh liệt! Lúc cô nghĩ đến anh, thật sự hận không thể để anh lập tức trở về, đánh gục anh.

Lục Bắc Kiêu cầm khăn mặt, tinh tế mà nhẹ nhàng lau da thịt bị anh in vết đỏ lên: " Ngoan, lần vừa mới này, không giống nhau, đây là trừng phạt! Lát nữa, anh lại đền bù tổn thất cho em một lần thật tốt! Muốn nhớ lâu dài, hiểu rõ chưa? Hoàng Mao Quái kia, đêm nay anh không dạy dỗ gã, là lưu lại mặt mũi cho em. Lần tiếp theo..."

"Anh Kiêu! Tuyệt đối không có lần nữa!" Diệp Kiều vội vàng cắt đứt anh, lời thề son sắt mà bảo đảm.

"Thật ngoan... Nói đến phải làm đến." Anh mềm mỏng nói, vuốt ve sau gáy cô, giống như sờ sủng vật, sau một câu lại lộ ra uy hiếp!

——

Diệp Kiều bị anh ôm đến nhà ăn, sau khi anh để cô xuống, liền đi phòng bếp.

Thấy anh ra nhà chính, Diệp Kiều vội vàng chạy ra phòng khách, tìm ba lô của mình, lấy điện thoại di động, cô phải nghĩ biện pháp chạy đi mới được!

"Diệp Kiều, dì nhỏ đã điện đến, con nghe giúp người, nói đêm nay người không về quân doanh được, muốn ở công ty tăng ca, đêm nay người có thể an tâm ở đây cùng ba con." âm thanh Lục Tiểu Cổn truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment