Lời của Lục Tiểu Cổn làm trong lòng Diệp Kiêu càng thêm hỗn loạn.
Cô không thể nào hiểu được, Lục Bắc Kiêu anh dũng thiện chiến như thế, vì sao lại hi sinh? Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua nguyên nhân là do cô cả.
“Kiếp trước cha yêu mẹ đến đau khổ, sao này mắc chứng ưu phiền, khi đối đầu cũng với phần tử khủng bố thì hi sinh! Diệp Kiều, con hi vọng mẹ không cần phải tự trách mà nên đối xử với cha thật tốt!” Lời của Lục Tiểu Cổn làm Diệp Kiều càng khóc dữ thêm, cả đêm cô mất ngủ...
“Tiểu Cổn, mẹ xin lỗi hai người... nhưng mẹ đã học được cách yêu hai người rồi!” Lúc nói lời này cô mím chặc môi, nỗi đau như kim châm đâm vào trong da thịt...
....
“Tần Lan, cô còn có mặt mũi đến đây nữa hả? Đừng có làm bẩn nơi này của tôi!”
Diệp Kiều vừa mới rửa mặt xong, còn chưa xuống lầu đã nghe âm thanh giận dữ của ông nội, còn có cái tên mà cô ghét nữa.
“Ông cụ à, tôi tại sao lại không có mặt mũi chứ? Tôi là con dâu mà Diệp gia quang minh chính đại lấy về! Con gái của tôi còn là đứa cháu bảo bối của Diệp gia nữa đấy!” Tần Lan cố ý nói khoa trương lên để là lão tham mưu trưởng tức giận.
Ông lão tham mưu trưởng tóc đã bạc trắng rồi, trận này, bị tức giận thiếu chút nữa đột quỵ ngã xuống.
Diệp Kiều nghe thấy thế thì lập tức xuống lầu.
Nhìn thấy Tần Lan vẫn trang điểm cao quý như cũ, bộ dáng phu nhân nhà giàu nhìn rất khoa trương.
“Ông cụ à, cháu gái bảo bối của ông Diệp Trăn Trăn, đã bị đại học J đuổi đi rồi, tôi hi vọng ông nhanh chóng đánh tiếng với Nhị cô gia!” Tần Lan không biết xấu hổ, mà thái độ còn rất ngang ngược.
Lời Tần Lan làm mặt lão tham mưu trưởng tức giận đỏ cả lên.
Diệp Kiêu vội vàng đi lên trước, “ Ông nội, ông đừng tức giận, con dìu ông quay về phòng!”
“Ya! Đứa con hoang này cũng ở đây à! Không phải đang học quân sự sao? Dựa vào cái gì mà có thể quay về chứ?” Tần Lan nhìn Diệp Kiều, tức giận đến nghiến răng, nhưng mà trên mặt vẫn là bộ dạng trào phúng.
Diệp Kiều không để ý bà ta mà dìu ông cụ quay về phòng.
“Ông nội, ông mau uống thuốc đi! Cái loại như Tần Lan, không đáng để ông tức giận!” Diệp Kiều tìm được lo thuốc, đổ ra hai viên đưa đến trước miệng nhìn ông uống vào mời được.
“Kiều Kiều, Tần Lan cô ta nói cái gì, con đừng để trong lòng, để ông kiêu tiểu Đổng đuổi cô ta đi.” Lão tham mưu trưởng vội nói.
Diệp Kiều để ông an tâm rồi lập tức đi đến phòng khách.
“Bà Tần, chúng ta lên lầu nói chuyện đi, tôi có thứ này rất đặc sắc muốn bà xem qua!” Cô hai tay vòng quanh ngực, nhìn Tần Lan ngồi trên ghế sô pha vừa dùng điện thoại cầm tay gọi điện xong.
“Cô cái đứa con hoang này, có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?” Tần Lan trào phúng.
“Bà Tần, nếu bà không xem thì sẽ hối hận đó!” Diệp Kiều khoe miệng chếch lên lạnh lùng nói.
Bộ dạng cô như thế làm trong lòng Tần Lan hới gợi sóng, vốn sợ con tiện tì này, ai mà biết cô ta lại ở nhà chứ!
Diệp Kiều đi lên lầu, Tần Lan do dự một chút cũng đi lên theo.
Trên lầu có một phòng khách nhỏ, có ti vi, còn có đầu DVD, bình thường không bày ra mà lấy vải che lại. Cô đi đến đầu máy DVD đem tấm vải kéo ra mở điện, sau đó từ trong túi lấy ra một cuộn băng.
“Diệp Kiều! Cô rốt cuộc là muốn làm cái gì?! tôi không có rảnh chơi với đưa con hoang như cô.” Tần Lan cắn răng, trái một tiếng phải một tiếng kêu Diệp Kiều là đưa con hoang.
Diệp Kiều cầm lấy điều khiển từ xa” Cho bà chút mặt mũi, nếu bật lớn quá, bà dú dưới nhà sẽ nghe thấy mất…”
“Giả thần giả quỷ! Tôi xem cô có thể làm được cái quỷ gì…”
Trên màn hình TV màu 21 inch hiện lên một hình ảnh không thích hợp với trẻ con, trên TV nhìn thấy Tần Lan cơ thể như ngọc nằm nghiên ngã, lúc này cả người ba ta cứng lại…