Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256:

Chương 256:

Nha đầu này khóc cái gì chứ?

Lục Bắc Kiêu không kịp thời lên lầu.

Ngay cả vị trưởng bối già dặn và cứng cáp cũng cảm động trước lời nói của Lục Bắc Kiêu.

Người thanh niên trước mặt tuy rằng từng là ngang ngược, nhưng hiện giờ đã hóa thân thành một người lính có trách nhiệm, có tâm huyết và máu lửa rồi! Những gì anh ấy nói là khiến mọi người bị thuyết phục vô điều kiện!

“Nha đầu ngốc này đã bị cậu làm cảm động. Cháu gái của tôi từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài,chịu biết bao nhiêu khổ. Lúc đến đại viện, tính cách hướng nội, khiếp nhược, nhận không ít oán khí của mẹ kế nó, nhưng cũng bắt đầu từ nằm ngoái đã bắt đầu thay đổi! Tôi luôn không hiểu được nguyên nhân, hiện tại nghĩ lại, chắc nguyên nhân là do cậu? A Kiêu à, cậu cũng là đứa trẻ này mà tôi nhìn từ nhỏ đến lên, tôi tin cậu! Chẳng qua là Lục gia cũng là gia đình cường thế, tôi cậu hi vọng đứng ở giữa làm tốt vai trò trung gian. Cháu gái tôi, tuy rằng là con riêng, nhưng nó là viên minh châu trên tay tôi, hơn nữa nha đầu này rất biết phấn đấu, nó nên được đối xử tử tế.”

Trong lời nói của lão tham mưu trưởng, có ý lo lắng gia đình Lục gia là gia đình cường thế sẽ ghét bỏ đứa con gái tư sinh là Diệp Kiều, cho nên nhắc nhở đến cháu rể tương lai này.

“Ông nội, Cái này ông có thể hoàn toàn an tâm, không có bất cứ ai có thể ngăn cản con ở bên Diệp Kiều cả,” Anh quăng vào một câu.

Lão tham mưu trưởng gật đầu.

“Ông nội, Con lo lắng cho nha đầu, muốn lên xem cô một lát được không ạ?” Vừa nói xong anh đã quay người đi lên lầu, gấp như lửa cháy tới mông.

Lão tham mưu trưởng đương nhiên là đồng ý.

....

Cô vì anh nói câu đó làm cảm động sao?

Chắng không phải là toàn bộ.

Hơn nữa, kiếp trước trước khi cưới cô anh cũng nói với ông nội những lời y chan như thế.

Đặc biệt là câu,” Chỉ cần Lục Bắc Kiêu con còn thở, tuyệt đối không để ai dám bắt nạt cô ấy.”

Kiếp trước nếu anh không hi sinh, thì anh làm sao để đôi tra nam tra nữ kia hãm hại vợ bảo bối của anh chứ, ngồi tù năm, ăn đủ thảm hại.

Kiếp trước, bởi vì cô là vợ của Lục Bắc Kiêu, mẹ con Tần Lan đều không dám bắt nạt cô.

Nước mắt không ngừng rơi, vì cảm động, cũng vì tiếc nuối của kiếp trước mà thương tâm.

Tiếng gỏ cửa vang lên, cô vội vàng lau đi nước mắt, sau đó nước mắt lại chảy ra, rủ đầu xuống, đi mở cửa.

Vừa mở cửa, hơi thở chỉ thuộc về minh anh truyền đến, cô không ngẩng đầu lên đã được anh ôm vào lòng, “ Nha đầu ngốc, sợ anh trách móc lên lấy nước mắt dọa anh phải không?” Anh cười nói, vuốt vuốt sau đầu cô.

Nha đầu ngốc có gì mà cảm động đến thế? Chẳng lẽ anh dùng mệnh đến bảo vệ cô là không nên sao?

Cô cũng không nói gì, chỉ im lặng khóc, hai tay ôm chặc sau lưng anh.

“Còn khóc nữa, có phải tối này bị anh dọa rồi không? Ngoan, anh xin lỗi em nhé!” Tuy răng cô làm anh ghen, nhưng ai biểu anh lại đau lòng khi thấy cô khóc chứ?

Tối nay anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà không quan tâm cô, đúng là không đủ săn sóc cô.

“Không phải, anh Kiêu... em yêu anh!Em thật sự rất yêu anh! Đời này, cuộc sống của em có ý nghĩa nhất là vì yêu anh!” Diệp Kiều vừa khóc vừa nói, nghĩ đến kiếp trước, lúc anh hi sinh, cô không thể gặp mặt lại anh lần cuối, trước khi chết mới nhìn thấy di thư của anh, trong lòng như bị đau cắt....

Nha đầu tự nhiên bày tỏ, làm anh sững người lại!

Trong lòng như có thứ gì đó thật mềm mại chạm vào trái tim.

Anh kéo cô ra khỏi cái ôm, một đôi tay nắm lấy hai vai cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, “ Sai!Ý nghĩa lớn nhất cuộc đời em là được anh thương, được anh yêu, không cần biết có chuyện gì nên khóc cũng không cho phép em khóc, nếu không anh không quản là nhà ai? Thiên đình anh cũng dám đại náo!”

Một bên vừa lời nói đùa, vừa lao nước mắt cho cô,nhưng càng lau thì càng nhiều. Anh làm sao mà biết được, trong lòng cô ẩn chứa một bị bị khổ tâm chứ.

Nghe lời anh nói, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cũng không biết tỏng lòng đang cười khổ, trong di thư anh cũng nói: kiếp sau, lão tử tiếp tục yêu em!

Quả nhiên là nói được làm được....

Anh không biết đã an ủi cô bao lâu cô mới hết khóc.

Ở đây cũng lâu rồi, sợ ông cụ không vui, anh không thể không đi về, lúc ra cửa, Diệp Kiều kéo anh lại, hôn anh mọt cái mời để anh rời đi.

“Diệp Kiều, đời này mẹ hãy yêu ba thật nhiều, để ba vui vẻ thì ba sẽ không hi sinh.” đang ngồi ở đầu giường thì thanh âm của Lục Tiểu Cổn truyền đến...

Ý tại ngôn ngoại, ba của cậu đời trước là vì cô mà hi sinh.

Bình Luận (0)
Comment