Vừa rồi còn cam chịu số phận, Diệp Kiều bộ dáng sợ hãi, lúc này tinh thần tỉnh táo, lấy tốc độ nhanh nhất, lấy điện thoại di động đang vang từ trong ba lô ra!
Mà Lục Bắc Kiêu, không nhúc nhích, cũng không ngăn cản, để tùy cô.
"A!" Cứu mạng! Tôi bị một cầm thú nhốt, sắp bị hành hạ chết rồi ! Diệp Kiều gọi điện thoại cầu cứu “Thần tiên” kia ở trong lòng.
"A, Kiều Kiều hả? ! Bây giờ con đang ở đâu hả? Nghe cô nhỏ của con nói, con ở công ty tăng ca, ông bảo Tiểu Đổng qua tìm, không tìm thấy cháu!"
Thật sự là ông nội của con!
Nghe âm thanh hiền lành lộ ra quan tâm của ông nội, Diệp Kiều tưởng chừng như cảm động muốn khóc!
"Ông nội, cháu đang trên đường về nhà đây! Lập tức, lập tức về tới nhà, ông đừng lo lắng cho cháu!" Mặc dù biết, người nào đó nghe cô nói như vậy, có thể sẽ giải quyết cô ở trong hẻm nhỏ đen như mực này, nhưng, cô vẫn muốn giãy dụa một chút!
"Tốt tốt tốt! Cháu đi đường ngàn vạn cẩn thận! Ông nội chờ cháu!" Lão Tham Mưu Trường lại nói.
Cúp điện thoại, Diệp Kiều cúi thấp đầu, một dáng vẻ đáng thương: "Anh Kiêu, là ông nội... Ông biết em trở về... Làm sao bây giờ ?"
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, sờ tâm tư nhỏ của tiểu nha đầu đến rõ rành rành!
Anh hạ xe gắn máy, trầm giọng nói: "Chuyển chỗ ngồi phía sau!"
"Anh Kiêu... Em sợ ông nội lo lắng cho em... Đã trễ như vậy..."
"Tiểu nha đầu, anh ở trong lòng em thật sự cầm thú như vậy? Ngồi xuống, đưa em về nhà!" Cô cho rằng, anh kéo cô về, tiếp tục phạt!
——
Diệp Kiều vừa mới hạ mô tơ liền muốn chạy vào sân nhà mình, bị anh quát lại!
Mặc trên người loại quân phục đặc biệt, anh nhìn nghiêm túc, tay lớn vững vàng dắt tay của cô: "Tiểu nha đầu, anh cũng nên chuyển chính thức đi? !"
Nói câu như vậy, nắm tay cô tiến vào sân lớn nhà Diệp Lão Tham Mưu!
Đã là mười giờ rưỡi đêm, Lão Tham Mưu Trưởng còn chưa ngủ, chờ cháu gái bảo bối trong phòng khách, còn thỉnh thoảng nhìn chuông trên tường.
"Ông nội!"
"Lão Tham Mưu Trưởng!"
Lão Tham Mưu Trưởng ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, muộn như vậy, Lục Bắc Kiêu tại sao cũng tới? ! Nhìn mặc quân phục đặc biệt, một thân quang minh ngay thẳng, nghe nói là người ưu tú trong quân quân đội vừa mới trở về từ trường học thợ săn, Lão Tham Mưu Trưởng rất thưởng thức.
Khi nhìn bọn họ dắt tay nhau, Lão Tham Mưu Trưởng lần nữa ngây ngẩn cả người!
Lục Bắc Kiêu buông tay Diệp Kiều, đi đến bên người ông cụ, thân thể thẳng tắp, tay phải giơ lên, chào Lão Tham Mưu Trưởng một cái tiêu chuẩn nhà binh!
Bộ dáng kia khí khái anh hùng hừng hực!
"Lão Tham Mưu Trưởng, cháu đang hẹn hò với Diệp Kiều! Đã được một năm rồi !" Anh trực tiếp sảng khoái như thế báo cáo với Lão Tham Mưu Trưởng! Gương mặt tuấn tú cương nghị, trên mặt mỉm cười.
Thấy gương mặt ông nội kinh ngạc, Diệp Kiều tiến lên xấu hổ nói: "Ông nội... Anh Kiêu nói là sự thật!"
Lão Tham Mưu Trưởng một lúc lâu mới hoàn toàn phản ứng kịp : "Đã một năm rồi hả ?"
"Lão Tham Mưu Trưởng, trước lúc cháu xuất ngoại, chúng cháu hẹn hò với nhau! Rất xin lỗi, hiện tại mới nói rõ ràng với ngài!" Lục Bắc Kiêu lại giải thích.
Lão Tham Mưu Trưởng vẫn kinh ngạc, ông, tại sao ông lại không có một chút phát hiện ra? Chỉ là trước đây không lâu nghe nha đầu nói, có người thích, vẫn đang suy nghĩ là ai, không nghĩ tới là tiểu tử này!
Cháu gái của ông thật sự có bản lĩnh, có thể thu thập con khỉ ngang ngược này!
Một già một trẻ ngồi xuống ở phòng khách, hút thuốc.
"A Kiêu, trước đó không lâu, nhà ta có chút chuyện ồn ào, nghe bên ngoài đồn, cháu đừng tin, Diệp Kiều là cháu gái ruột của ta!" Lão Tham Mưu Trưởng nghiêm túc nói.
"Lão Tham Mưu Trưởng, ngài quá lo lắng, đừng nói Diệp Kiều là cháu gái của ngài, cho dù cô ấy thật không phải, cháu cũng yêu cô ấy! Cháu chỉ yêu một người là cô ấy!" Lục Bắc Kiêu chân thành nói, mà Diệp Kiều ngồi ở một bên, nhìn anh, bị cảm động đến đỏ cả hai mắt!
"Ông nội, từ nay về sau, Diệp Kiều sẽ được cháu bảo vệ! Ngài khỏi phải lo lắng cô ấy bị bắt nạt, chỉ cần Lục Bắc Kiêu cháu còn một hơi thở, tuyệt sẽ không để cho cô ấy bị bất kì kẻ nào bắt nạt!" Anh lại chân thành nói.
Mà Diệp Kiều, nghe anh, nước mắt đột nhiên giống đứt mất dây hạt trân châu, từng viên lớn lăn xuống đất, cô che miệng khóc đi lên lầu...
(Canh [3]! Hôm nay còn có hai canh)