Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254:

Chương 254:

Tuy cách khoảng xa, nhưng mượn đèn lớn của xe gắn máy, cô nhìn thấy rõ ràng người này không nhúc nhích, đứng sừng sững ở chỗ này, hắn một thân mặc quân phục đặc biệt!

Diệp Kiều vừa mới còn đắc ý vênh váo, giờ phút này, trong lòng tưởng như là có một nghìn con ngựa lao nhanh qua!

Ô ô... Cứu mạng!

Nhưng, Lục Tiểu Cổn không thèm để ý cô, chính cô tìm đường chết, ai cứu? !

Cậu bé không nhúc nhích, cô cũng không nhúc nhích, xe gắn máy cũng không có tắt đèn, đèn lớn vẫn sáng, hai người liền duy trì tình thế "Địch không động, ta không động", giằng co.

Chạy!

Trong đầu cô có ý nghĩ như vậy, lập tức quay đầu xe, đem ga chuyển đến mức thấp!

Xe gắn máy giống như mũi tên bay nhanh ra ngoài!

Đứng sừng sững ở đây, Lục Bắc Kiêu một mực không nhúc nhích, nhếch miệng lên, sau đó, cao lớn thân thể lùi về sau một bước dài, xông về phía trước hai bước, chân phải đạp vách tường, hai tay vịn nóc nhà bên cạnh, thân thể mạnh mẽ lại bò lên trên nóc nhà lần nữa!

Trong ngõ, nhà ngói thuần một màu, đêm khuya, chỉ thấy một thân ảnh mạnh mẽ chạy trên nóc nhà, nhảy vọt, đuổi theo xe gắn máy trên mặt đất.

Lúc cô giảm tốc độ rẽ ngoặt, thân ảnh của anh thả người nhảy một cái, Diệp Kiều chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có màu đen tiếp cận, còn chưa kịp nhìn, sau xe gắn máy đã có thêm một người, eo cô đã bị anh một mực ôm lấy.

Cô đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp của anh.

Ngọa... Tào!

Mẹ nó!

Đây là đang tập phim võ hiệp à? ! Anh treo dây thép hay sao? !

Làm sao có thể? !

Nội tâm của Diệp Kiều lại sụp đổ lần nữa!

"Bảo bối, đêm hôm khuya khoắt, em muốn đi đâu?" Lục Bắc Kiêu ôm eo cô, mặt chôn ở bên cạnh cổ cô, chậm rãi hỏi, ngữ khí vẫn là cưng chiều như cũ, trong giọng nói lộ ra hàn ý khiến lòng bàn chân của cô phát lạnh.

"..." Đại não của cô đã ngốc, vô luận là tay hay là chân cũng đều không động đậy được, liền mặc cho xe gắn máy một mực lái về phía trước.

"Bảo bối, lái vững vàng, chú ý an toàn! Tính mạng một nhà chúng ta, đều ở trên tay em... !" Đầu xe lệch, anh ở sau lưng, ngữ khí vẫn chậm rãi, duỗi ra cánh tay dài, ổn định tay lái.

"Anh Kiêu... Là mạng của em, ở, ở trên tay ngài! Làm sao bây giờ, em, em giống như sẽ không thắng!" Diệp Kiều rốt cuộc cũng tìm được âm thanh của mình, gần như cô khóc nói.

"Anh không quan tâm, em muốn đi đâu thì đi đó!" Anh nói khẽ.

Cô muốn trực tiếp đâm vào tường!

"Anh Kiêu! Em lạc đường, em tìm không thấy ngõ nhỏ nhà ta, thật sự! Em biết, hiện tại em nên chở anh về nhà của chúng ta, sau đó nằm trên giường chịu chết, không đúng, được anh sủng hạnh! Thế nhưng, em thật sự lạc đường! ! !"

Đang nói chuyện, cuối cùng cũng nhớ tới phanh xe.

"Anh Kiêu..." Diệp Kiều quay người, trực tiếp ôm ấp yêu thương, ôm anh thật chặt : "Nếu không phải tại kỳ thi huấn luyện quân sự cũng thôi đi, em, ngày mai còn muốn trở về... Ô ô... Em còn nghĩ đến danh dự đội quân, cho ông nội tranh sĩ diện! Anh Kiêu... Em thật sự sợ bắt đầu từ ngày mai không đến, chớ nói chi là huấn luyện... Anh..."

"Bảo bối, em tại sao lại nhớ không lâu?" Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.

"Anh Kiêu, em... em..."

"Anh không phải nói, muốn đền bù tổn thất cho em một chút, ngược lại em tốt rồi, lại chạy... Cho là có xe gắn máy, liền có thể đấu lại đôi chân của anh? Không biết đôi chân này của anh còn nhanh hơn so với bánh xe gắn máy à?"

! ! !

Làm sao em biết được? !

Cho là anh không chặn xe cô, cô có thể lái xe gắn máy ra chuồn mất, ai có thể nghĩ tới, anh còn vượt nóc băng tường! ! !

Cho dù cô hợp lại với bàn tay vàng của Lục Tiểu Cổn, so ra còn kém anh!

Vả lại, Lục Tiểu Cổn còn cùng một phe với anh!

"Anh Kiêu, em sai rồi, sẽ không bao giờ chạy nữa, chúng ta về nhà đi!" Diệp Kiều cam chịu số phận nói, dứt lời liền muốn nhảy xuống từ trên xe gắn máy.

Lúc này, điện thoại di động trong túi cô vang lên ——

Vị nào thần tiên nào tới cứu cô rồi hả? !

(Mất ngủ đêm, gõ chữ, đây là số 7 canh thứ hai! )

Bình Luận (0)
Comment