Cô chạy còn không kịp đó! Còn đồng phục hấp dẫn!
Chỉ là cô thử cái mũ của anh một chút, là anh có thể hiểu lầm rồi!
"Em mặc nào có soái khí như Anh Kiêu mang! Dáng vẻ mặc lính đặc chủng của ngài, đó mới gọi là đồng phục hấp dẫn!"
Cũng không phải là vỗ mông ngựa, đây là lời nói thật!
Đêm nay lúc nhìn thấy anh, quả thực bị dáng vẻ quá đẹp trai của anh, kinh diễm quá rồi !
"Phải không, anh hấp dẫn em?" Anh cười tà nói, biết rõ tiểu nha đầu thích bộ này.
"Vâng vâng!" Diệp Kiều ranh mãnh híp mắt nhìn anh, một bộ dáng mê muội: " Anh Kiêu, anh nhanh đi thay đi!"
Đang nói chuyện, ngả mũ xuống, cầm quân phục của anh, nhét thẳng vào trong ngực anh!
"Anh Kiêu, cái nhà này vừa mới sửa sang không lâu, em có chút choáng đầu, em đi ra ngoài sân trước hít thở không khí!" Diệp Kiều nhìn bóng lưng của anh, trong lòng lại đang tính toán.
"Năm ngoái trước khi anh đi, để cho người làm lắp sắp xếp gọn hơn nửa năm rồi! Để tương lai chúng ta kết hôn còn dùng!" Lục Bắc Kiêu quay người, nhìn cô, chân thành nói, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt cưng chiều nhìn tiểu nha đầu của anh cách đó không xa.
Ngày sinh nhật năm ngoái, sau khi khiến cô trở thành người của anh, lập tức muốn trang trí một ngôi nhà vì cô rồi.
"Nhìn xem, có không hài lòng? Chốc nữa anh cho người ta sửa!" Anh đến gần cô, cúi thấp đầu, ôn nhu nhìn cô.
Phòng khách rộng rãi, lấy màu đen và xám làm chủ đạo, sàn nhà màu gỗ đậm, thảm màu xám, ghế sô pha màu đen, mà nóc nhà ở trung tâm, đèn treo hình tròn màu đỏ cam rũ xuống, và những chiếc đèn sàn kiểu đèn lồng cung điện màu đỏ cam từ trần đến sàn được đặt ở hai bên bức tường nền tạo thêm nét ấm áp cho phòng khách vốn dĩ có tông màu lạnh.
Bên trong thâm trầm nhảy lên mấy phần sinh động, giống với anh và cô.
Một bức tranh thuỷ mặc khung cực to mặc màu đen treo trên tường phòng khách, được làm từ tay học giả nổi tiếng, con dấu đỏ lớn rất đáng chú ý.
Trên tường hai mặt nam bắc đều có cửa sổ, toàn bộ màn cửa phong cách đơn giản màu vàng nhạt đều kéo lên trên, một vòng nóc nhà đều lắp đèn, toàn bộ ánh đèn sáng lên.
Đôi mắt to của Diệp Kiều nghiêm túc đánh giá một vòng, đây là ngôi nhà kiếp trước của bọn họ, nhớ lại không ít khó chịu tràn đầy nơi này, bất quá, giờ phút này, nội tâm của cô tràn đầy cảm động.
Lục Bắc Kiêu của cô, luôn lấy hành động thực tế yêu cô, suy nghĩ vì cô!
"Em rất thích! Cũng thích tứ hợp viện, công ty của em đều ở trong tứ hợp viện! Cũng ở gần đây!"
"Ngoan, thích là tốt rồi, chờ em kết thúc huấn luyện quân sự, chúng ta làm lễ đính hôn !" Anh lại nói.
Ô ô ô... Cô lại không có cố gắng đến bị cảm động làm sao bây giờ? ! Không nghĩ chạy rồi !
"Đúng rồi, có mùi vị? Làm sao em không cảm thấy..." Con ngươi nhanh trí khóa cô lại, liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư nhỏ của tiểu nha đầu này!
Ha ha... Lại muốn chạy!
Chẳng qua vẻ mặt anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hậu viện có quân khuyển, chú ý một chút, nó rất hung dữ."
Quân khuyển? Thiểm điện? Kiếp trước vẫn luôn không hợp nhau với cô, nhìn thấy nàng liền cắn, quân hàm còn lớn hơn so với Lục Bắc kiêu? !
Thế nào cô cảm thấy anh vứt xuống câu này là đang cảnh cáo cô vậy? !
Chẳng qua cho dù là chết, vẫn là thử một chút đi, lỡ đâu chạy trốn được? Không chạy ngày mai đừng nói đến rút quân về doanh huấn luyện, thậm chí còn không xuống được giường, được chứ? !
Trong lòng Diệp Kiều cổ vũ, đã ôm lấy ba lô, cũng may vừa nãy cô nhanh trí, nhét quần và nội y vào! Chỉ là T-shirt bị xé hỏng, thực sự không thể mặc!
Trong công ty có không ít áo đồng phục, đến lúc đó đổi một bộ!
Thế là, đêm hôm khuya khoắt, Diệp Kiều ôm ba lô trong ngực, lén lút từ cửa chính chạy ra ngoài, nhảy lên xe gắn máy, nghênh ngang rời đi!
"Ha ha ha, Lục Tiểu Cổn, nói mẹ của con có tuyệt vời không? !" Diệp Kiều đang bay trong ngõ hẻm trên chiếc xe gắn máy, đắc ý vênh váo nói.
Cảm giác thoát khỏi hang sói, mẹ nó quá tốt!
Lục Tiểu Cổn: Ha ha ha... Mẹ, còn sống không tốt sao?
Diệp Kiều đang đắc ý, đột nhiên nhìn thấy trên nóc nhà phía trước giống như có người, mà động tác linh hoạt nhảy xuống, dọa cô vội vàng phanh xe!
Cái kia bóng người cao lớn màu đen, vững vàng đứng sừng sững ở phía trước cách đó không xa!
(Diệp Kiều: Oan uổng, tôi cũng không muốn chạy trốn, tôi cũng biết rõ đây là đang tìm đường chết a, thế nhưng là, nếu tôi không chạy, mẹ ruột tác tác giả của tôi bị người báo cáo rồi ! TT tác giả: Điểm ấy, là như vậy, Kiều Kiều thông minh như vậy, mới không muốn tìm đường chết đâu, không có cách nào... Ai... Rạng sáng trước hết canh một, tâm tình hỏng bét, điều chỉnh nội dung cốt truyện, ban ngày lại viết! Mọi người đi ngủ sớm một chút nha! )