Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259:

Chương 259:

Cô giống như cô gái xấu thưởng thức biểu tình muốn giết người nhưng không được của Tần Lan.

Tần Lan nắm chặc hai nắm tay lại, cắn răng, đối mắt quả hạnh kẻ đậm được tô một lớp phấn nhìn chằm chằm cô.

“Tần gia đương nhiên không cách nào trách được Diệp gia, mà người lại là người đan bà lẳng lơ không biết xấu hổ là bà! Đến lúc đo bà còn tưởng Tần gia còn giúp bà nữa sao? Bà chỉ là một quân cờ bỏ đi mà thôi!” Biểu tình trên mặt Diệp Kiều càng ngày càng đắc ý, trong đắc ý còn mang theo tia căm hận.

Mà Tần Lan, trong lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi lạnh, bà ta rất khó mà tin tưởng.

“Giỏi cho nha đầu ngươi…. đã biết dọa bà đâu rồi…. cô nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào?” Tần Lan hai mắt nhìn chằm chằm DVD, mà trên màng hình ti vi đang chiếu tiếc mục kịch tính.

Con tiện nhân này, rốt cuộc là ghi âm lúc nào mà bà ta lại không hay không biết?

Ha ha…

BÀ Tần à bà Tần, bà cũng có ngày hôm nay!

Cô không thể nào quên được ngày đó, khi thân phận đứa con hoang của Diệp Trăn Trăn bại lộ, bà ta còn có mặt mũi uy hiếp Diệp gia đáp ứng hai điều kiện buồn nôn của bà ta!

“BÀ Tân, tôi nói điều kiện này thật ra đều là bảo vệ danh tiếng của bà thôi, cho nnen, bà cần phải thành thật cho tôi!” Diệp Kiều đứng dậy, giơ tay lên xem đồng hồ.

Xem ra hôm nay không thể quay về doanh trại được rồi.

Cô đứng dậy, thân hình cao gầy, đi đến trước mặt Tần Lan, hai tay chấp sau lưng, “ Bao nhiêu năm nay, bà Tần và cha tôi, bằng mặt không bằng lòng… thật ân ái a…”

Cô cố ý chọc tức bà ta.

“Cô con tiện nhân! Cô cho rằng tôi thật sự thích cha cô thật sao? Bao nhiêu năm qua, tôi đội nón xanh cho cha cô còn nhiều hơn tôi và ông ta ân ái!” Tần Lan vô liêm sĩ nói.

“Ô? vậy bà thật giỏi! Lần đầu tiên tôi thấy một phu nhân như bà làm chuyện lẳng lơ còn tự hào nói ra như vậy!” lúc này chắc con trai bảo bối Lục Tiểu Cổn của cô đã bắt đầu ghi âm rồi chứ, không ghi âm lại quả thật xem lỗi người vô liêm sỉ như bà Tần đây.

“Nói đi! Cô muốn điều kiện gì?” Tần Lan căn răng nói.

Diệp Kiều chấp tay sau lưng đi xung quanh Tần Lan.

“Đầu tiên! Tôi muốn bà cùng cha tôi, ông Diệp Thắng Huân liê hôn!” Diệp Kiều nói.

“Ha ha ha… cô gái nhỏ à, cô quả thật quá ngây thơ! Vì người mẹ đã chết của cô mà muốn cha cô buông bỏ con đường làm quan li hôn với tôi? Cô có biết không, người cha tồi của cô, năm nay còn muốn tranh cử nữa đấy!” Tần Lan đắc ý nói, thanh âm rất lớn truyền xuống dưới lầu.

Lúc này trên cầu thanh gổ có âm thanh truyền đến, có người đi lên lầu.

“Tần Lan! Tôi đã từ chức rồi!” Diệp Thắng Huân đến thật đúng lúc, vừa nói một câu đã vả chát vào mặt Tần Lan.

Ông chính là do bà ta gọi đến, vôn là muốn để ông ta đi khuyên lão tham mưu, ai mà biết được.

…..

Từ chức?

Làm sao có thể?

Cả mặt Tần Lan hiện lên vẻ không tin, lạnh giọng hừ một tiếng, nhìn ông mặt áo sơ mi trắng, cả người ông nhẹ nhàng nói, “ Diệp Thắng Huân, ông đừng nói dối nữa! Ông năm đó không về nông thôn tìm Kiều Nghệ, không phải là sợ gia đình bà ta liên lụy không thể làm quan nữa sao? Ông làm sao mà có thể từ chức khi đang ở trên mây chứ?”

Mà Diệp Thắng Huân, lại nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, ông rất chấn kinh, cũng rất buồn nôn.

Thanh âm trong TV không lớn, nhưng có thể thấy rỏ vẻ mặt không kiềm nén cùng âm thanh rên rỉ của Tần Lan.

Dưới lầu, lão tham mưu trưởng vẫn luôn nghe thấy động tĩnh trên này.

Đối với việc con trai từ chức, ông rất ủng hộ, người a, vẫn nên vì niềm tin trong lòng mà từ bỏ a!

Bình Luận (0)
Comment