Chủ tịch Khương cũng liên tục khen ngợi Diệp Kiều.
Được đại lão trong giới kinh doanh khen như vậy, Đỗ Dĩnh sĩ diện đương nhiên là rất vui.
Còn trong lòng vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng!
Vợ chồng chủ tịch Khương cũng phải tiếp khách, nhanh chóng đi đón khách.
“Kiêu Kiêu, vừa rồi chủ tịch Trình, chính là người phụ nữ đó, còn muốn giới thiệu đối thượng cho đại ca Kiều Kiều!” Bước vào thang máy, ma vương cuồng bảo vệ cháu trai, đồng chí Đỗ Quân vội vàng mách lẻo!
Và lần này, hũ giấm Lục không bị hất đổ, anh luôn nắm chặt tay của Diệp Kiều, đắc ý nhìn về phía bà Đỗ, “Mẹ, mẹ thấy chưa, con dâu của mẹ rất được ưa thích! Nói xem, mắt nhìn của con trai mẹ có tốt không?”
Hai cậu cháu này, đúng là kẻ xướng người hoạ, có còn cho bà Đỗ cơ hội thở không.
Diệp Kiều cúi đầu, thầm vui vẻ trong lòng.
Tiểu tử khốn này!
Có con dâu liền quên mẹ! Không ngừng đào hố cho người mẹ này nhảy xuống!
Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên thấy con trai thân mật như vậy với con gái! Trước đây còn lo xu hướng giới tính của anh có vấn đề!
“Tốt! Tốt! Mẹ đương nhiên tin tưởng mắt nhìn của con!” Trước mặt Diệp Kiều, bà ta không nói như vậy, còn có thể nói gì?! Nhưng Diệp Kiều này, cũng thực sự khác hoàn toàn với tưởng tượng của bà ta……
Tiểu nha đầu này chưa đầy 20 tuổi, đã có giá trị bản thân rồi! Năm nay cũng vừa đỗ vào đại học J, còn mở một công ty internet!
——
Vào trong phòng bao, Diệp Kiều nhận lấy bó hoa trên tay Lục Bắc Kiêu, 19 bông cẩm chướng hồng kết hợp với hoa đào, hoàng oanh, mặt cười có chút xấu hổ, đi đến trước mặt Đỗ Dĩnh.
“Bác gái, một bó hoa không đáng kể gì, mong bác vui lòng nhận cho!” Diệp Kiều hào phóng nói, mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào lông mày của Đỗ Dĩnh, người mẹ chồng như lửa và nước với cô ở kiếp trước. Lúc này, cô đang ôm môt trái tim chân thành, chỉ mong kiếp này, mẹ chồng nàng dâu bọn họ hòa thuận.
Đỗ Dĩnh vui vẻ nhận lấy, “Bác rất thích, cảm ơn Kiều Kiều.”
“Đương nhiên rồi, là do con dâu của mẹ tự tay chọn đó!” Lục Bắc Kiêu lập tức không quên nói giúp vợ.
“Vậy sao, Kiều Kiều thật là có lòng!” Đỗ Dĩnh lại vội vàng nói, sau khi khẽ đặt hoa lên bàn bên cạnh, lấy món quà bà ta chuẩn bị cho Diệp Kiều!
“Kiều Kiều, đây là quà gặp mặt bác tặng cho con, hy vọng là con thích.” Trên tay bà Đỗ cầm một hộp trang sức, trong hộp là một chiếc vòng tay phỉ thúy trắng, trong suốt, sáng bóng, cho dù cô không biết nhiều về phỉ thúy, cũng có thể nhận ra là loại pha lê có giá trị nhất trong phỉ thúy.
“Bác gái, cái này quá quý giá rồi!”
“Mẹ anh tặng, có gì mà phải khách sáo, đeo vào!” Lục Bắc Kiêu lập tức tiến lên, trực tiếp cầm lấy chiếc vòng tay đó, nắm lấy tay của Diệp Kiều, đeo vào cổ tay!
Cánh tay nhỏ nhắn của cô nhóc chỉ thiếu phỉ thúy tô điểm!
“Đây chỉ là quà gặp mặt, đợi khi chúng ta đính hôn, kết hôn, còn có những thứ quý giá hơn, mẹ, có phải không?” Bà Đỗ còn có rất nhiều đồ tốt, sau này đều là của con dâu! Lục Bắc Kiêu tiếp tục gài mẹ nói.
“Phải! Phải!” Bà Đỗ sao có thể nói là không phải?!
Tiểu tử khốn này!
Chiếc vòng tay này là chiếc bà ta rất thích! Tối qua, thằng nhóc này nói trong điện thoại: “Mẹ, con có người yêu rồi, cháu gái của nhà họ Diệp bên cạnh, Diệp Kiều! Ông bà đều biết rồi, cũng tặng quà gặp mặt rồi, mẹ là mẹ chồng, cũng nên thể hiện chứ nhỉ? Nếu thiếu thì sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu! Mẹ đối xử tử tế với vợ con một chút, có lẽ con sẽ không truy cứu chuyện sắp đặt vớ vẩn mà mẹ làm nhân lúc con không ở đây!”
Tuyên bố anh có người yêu một cách mạnh mẽ và độc đoán như vậy! Còn mở miệng đòi bà ta quà gặp mặt! Còn muốn hỏi tội!
Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của bà ta, sau này bà ta phải giải thích như nào với nhà họ Cố?!
Lúc này, Tư lệnh Lục cầm một phong bao dày đi tới, Diệp Kiều vội vàng gọi: “Bác Lục!”
Chỉ là vẫn không tiện nhận phong bao, lại bị Lục Bắc Kiêu nhận lấy, còn mở ra xem, tờ đầu tiên lại là tờ một tệ, mặc dù phía sau đều là 100 tệ!
Tờ một tệ còn nhét vào bên trong! Cậu cả Lục bất mãn cau mày, nhìn về phía ông cụ nhà anh!