Ừm! Anh Kiêu của cô tam quan!
Ngay khi hai người đang cười nói, Lục Bắc Kiêu đột nhiên phanh gấp, Diệp Kiều chỉ nhìn thấy một bóng người ngã xuống đầu xe, dọa cô rùng mình một cái!
Chuyện gì vậy!
“Tôi mới là con ruột của nhà họ Diệp, tôi không phải là con hoang! Tôi là tiểu công chúa của nhà họ Diệp! Diệp Kiều cô ta mới là con ngoài giá thú!”
Diệp Trăn Trăn ngã xuống, lại bò dậy, như phát hiên, vừa chạy vừa hét.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết mọi người trong đại viện đều ở đây, họ nhìn Diệp Trăn Trăn, bông hoa số một của đại viện ngày trước, lúc này giống như một người điên, lúc thì nói mình là con hoang, lúc thì nói không phải!
“Diệp Trăn Trăn này, có lẽ điên thật rồi!” Diệp Kiều không khỏi cảm khái, cũng đều trách Tần Lan!
Sau khi Diệp Trăn Tăn um sùm như vậy, hầu hết tất cả người nhà trong đại viện đều biết Diệp Thắng Huân và Tần Lan đã ly hôn, chuyện Tần Lan bị bắt, sau khi Diệp Trăn Trăn nói như vậy, mọi người lúc này mới hiểu ra, hóa ra tiểu công chúa nhà họ Diệp ngày trước này là giả mạo, còn con riêng Diệp Kiều mới là người nhà họ Diệp thực sự!
Tuy nhiên, dưa của nhà lão tham mưu trưởng Diệp, người trong đại viện chỉ có thể đóng cửa buôn trong nhà mình, không dám công khai bàn tán.
Diệp Trăn Trăn sau đó bị người nhà họ Tần đưa đi, lão phu nhân của nhà họ Tần cho ra nước ngoài.
——
Các bà các cô nhà họ Diệp đưa phong bao đỏ đã chuẩn bị từ trưa cho Lục Bắc Kiêu, vừa là quà gặp mặt của nhà họ Diệp, cũng là quà đáp lễ của nhà họ Diệp, còn lớn hơn phong bao đỏ mà Diệp Kiều nhận được từ nhà họ Lục, lão tham mưu trưởng cũng ôm một phong bao đỏ lớn. Và con rể tốt của họ, quay người liền giao toàn bộ phong bao đỏ cho vợ rồi!
“Kiều Kiều thật là may mắn! Tìm được một người chồng tốt như Bắc Kiêu!” Bà cô lớn chân thành nói, hôm nay, nhà họ Diệp bọn họ cũng coi là được hả giận ở nhà họ Tần, cũng là nhờ có cậu con rể tốt này.
“Bà cô lớn, là cháu may mắn tìm được một người vợ bảo bối như Kiều Kiều!” Lục Bắc Kiêu cao giọng nói mà không hề đỏ mặt hay thở gấp.
!!!
Cả nhà đều vui vẻ.
“Cậu con rể này, miệng ngọt thật đấy!” Cô lớn cười nói.
“Cô lớn, những gì con nói đều là sự thật! Cả nhà họ Lục chúng con đều nói con đã nhặt được bảo bối!” Lục Bắc Kiêu tiếp tục tâng bốc vợ mình nói.
Cả nhà lại cười vui vẻ.
Lão tham mưu trưởng mấy ngày này luôn phiền muộn, nhìn dáng vẻ hạnh phúc, ngọt ngào đó của cháu gái bảo bối, tâm trạng cũng sáng tỏ thông suốt. Xem ra, sự lo lắng của ông cụ là thừa thãi, Đỗ Dĩnh cường thế đó không hề làm khó cháu gái bảo bối của ông cụ.
Nói lại thì, cháu gái của ông cụ vốn chính là bảo bối, cộng với sự bảo vệ của Lục Bắc Kiêu, Đỗ Dĩnh đó cũng là một người thông minh, làm khó cô mới là lạ!
“Anh Kiêu, em phải đếm tiền đến mỏi nhừ tay mất!” Diệp Kiều ngồi bên bàn trong phòng của mình, nhìn số tiền và chi phiếu trên bàn học, vui vẻ nói.
Vừa rồi Lục Bắc Kiêu lại đưa cho cô mấy tấm chi phiếu.
“Cô nhóc của anh đúng là một phú bà, sau này anh phải dựa vào em bao nuôi rồi!” Lục Bắc Kiêu đứng ở bên cạnh ghế, trầm giọng nói.
Anh đưa cho cô tất cả tài sản có thể lấy ra, còn có tiền đầu tư tạm thời chưa trả lại, tóm lại, đều phải chuyển sang tên cô!
Diệp Kiều quay người lại, dáng vẻ nữ đại lão, ngồi trên ghế, quan sát Lục Bắc Kiêu từ đầu đến chân, “Anh chàng đẹp trai này, muốn em bao nuôi anh, có bản lĩnh gì không?”
“Đẹp trai, có tính không?” Người nào đó nâng khuôn mặt anh tuấn đẹp chết người không đền mạng đó, mê hoặc cô nói.
Diệp Kiều cẩn thận quan sát khuôn mặt anh tuấn của anh, thực sự bị vẻ đẹp trai làm cho hồ đồ!
“Tính!” Cô bình tĩnh nói.
Lúc này, chỉ thấy anh chậm rãi cởi mấy cúc áo sơ mi đen ra……
“Dáng người đẹp, có tính không?” Người nào đó tiếp tục mê hoặc nói.
“…… Tính!” Diệp Kiều nuốt nước miếng, dường như ngửi thấy mùi hoóc-môn nồng nặc.
Người nào đó đắc ý nhếch môi, hai bàn tay to lớn đã đến thắt lưng da!
“Sống tốt, có tính không?” Anh cúi xuống, khuôn mặt anh tuấn tiến đến bên má cô.