Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280:

Chương 280:

!!!

Lưu manh!

Hơi thỏ nóng rực phả vào má cô, Diệp Kiều lập tức cảm thấy khó thở, tim đập lệch một nhịp.

“Đẹp trai, dáng người đẹp, sống lại tốt, cực phẩm như vậy, cô Diệp chịu bao nuôi không?” Khi nói chuyện, đôi môi nóng bỏng áp lên môi cô, cố ý hay vô ý cọ xát, giống như kiến bò, tán tỉnh chết người……

Tay cô bám chặt vào thành ghế, bị anh tán tỉnh khiến trái tim run lên, “Chịu, chịu!”

“Vậy thì, giờ để tên bám váy anh đây phục vụ em!” Lục lưu manh không biết xấu hổ nói, nói xong liền chặn lấy môi cô……

!!!

Giữa ban ngày ban mặt, trong phòng của cô! Dưới lầu còn có các bà, các cô!

Hôn đến mức mất kiểm soát, anh mới không nỡ buông cô ra.

“Nhóc con nói lời không giữ lời, nói là quay về sẽ ném anh lên giường trong phòng của em?” Người nào đó thở hổn hển oán trách, nói xong, đi vào phòng vệ sinh của cô rửa mặt.

“……” Anh vẫn còn nhớ!

“Em cũng muốn mà! Hôm khác có cơ hội nhất định sẽ nhào vào!” Cô khống chế giọng nói, “Anh Kiêu, em còn phải đến công ty họp! Còn nữa, số tiền đó của chúng ta, em định đầu tư vào bất động sản, đây là tài sản chung của chúng ta! Em không đầu tư vào công ty!”

“Vợ anh trong đầu đầy kinh nghiệm kinh doanh!” Lục Bắc Kiêu từ lâu đã ý thức được, cô nhóc thích kinh doanh, cũng học ngành marketing.

Đaị học J, trường học cao nhất cả nước, một cô gái như cô, học mấy chuyên ngành văn chức, sau khi tốt nghiệp thì ngồi văn phòng, hoặc là thi công chức, thoải mái nhẹ nhàng. Còn cô thì sao? Thủ khoa khoa học xã hội, học một chuyên ngành như vậy.

Theo như anh biết, những cô gái khác trong lớp cô đều là đạt điểm chuẩn vào đại học J, là bị phân vào chuyên ngành này.

Cô và bà Đỗ đúng là có tướng mẹ chồng nàng dâu.

Hai vợ chồng già đó cũng vậy, bà Đỗ quản lý kinh doanh, ông già trong bộ đội.

Cô nhóc buổi trưa trò chuyện với bà Đỗ về việc đầu tư ở thành phố N trên bàn ăn, nói chuyện thẳng thắn, đưa ra mấy kiến nghị hợp lý cho bà Đỗ!

“Tiền để đấy cũng là để đấy mà!” Cô cười nói.

Diệp Kiều thực sự cũng không có dã tâm quá lớn trong thương trường, sống lại một đời, chẳng qua là muốn giúp cha mẹ nuôi, anh chị ở quê thoát khỏi cảnh nghèo khó trở nên khá giả. Nhưng, trong làn sóng cải cách mở cửa, kiếp trước cô đã chứng kiến sự thay đổi long trời lở đất hai mươi năm sau, không chen một chân vào, chẳng phải là đồ ngốc sao?

Nhưng cô không tham lam, tâm nguyện lớn nhất vẫn là kiếp này anh Kiêu được bình an, sống với cô đến đầu bạc, giống như ông Lục và bà Lục!

——

Trước khi Diệp Kiều đi, trong vườn hoa nhỏ ở phía đông biệt thự, tìm thấy Diệp Thắng Huân, đưa cuốn nhật ký mà mẹ ruột của cô Kiều Nghệ để lại cho ông ta.

Diệp Thắng Huân khóe mắ lập tức đỏ hoe.

Cuốn nhật ký này có lẽ có thể mang lại cho người đàn ông vốn sự nghiệp thành công, giờ đây gặp phải hai lần đả kích này một chút an ủi, hoặc là giải thoát!

“Kiều Kiều, người nhà của mẹ con, mấy năm nay vẫn không tìm con sao?” Diệp Kiều vừa định đi thì Diệp Thắng Huân hỏi.

Ông ta là chỉ người nhà của Kiều Nghệ.

Diệp Kiều nhớ rằng, nhà họ Kiều ở Thanh Thành tỉnh S, một thành phố ven biển xinh đẹp, nhà họ Kiều mấy đời kinh doanh, gia cơ giàu có sung túc. Nhưng trong cuôc vận động vào những năm 60-70 bị tịch thu tài sản, cả gia đình chết và ly tán, anh chị em của mẹ đều được gửi đến các vùng nông thôn khác nhau trên cả nước.

“Không ạ, cha có tin tức của họ sao?” Kiếp trước, đến lúc chết cũng chưa từng gặp người thân của mẹ ruột, kiếp này, chắc cũng sẽ không gặp lại.

“Không có. Những năm qua khi cha đến Thanh Thành công tác, đều luôn nghe ngóng gia đình họ, nhưng luôn không có tung tích của họ.” Diệp Thắng Huân thở dài nói.

“Có lẽ họ đều ly tán khắp nơi, thuận theo số trời đi! Hy vọng họ không biết mẹ đã mất rồi, như vậy cũng có thể lưu giữ chút niệm tưởng!” Diệp Kiều ném lại câu này, nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment