Lục Bắc Kiêu đưa Diệp Kiều trở lại doanh trại quân đội để tiếp tục huấn luyện quân sự. Tiệc đính hon do nhà họ Lục sắp xếp, thời gian ấn định vào ngày 2 tháng 10, tình cờ là ngày nghỉ Quốc Khánh của mọi người.
Tư lệnh Lục quả thật đã cùng bà Đỗ đến bữa tiệc chiêu đãi của gia đình họ Cố, Cố Tuyết Yến cố ý xin nghỉ ở đoàn nghệ thuật trở về thành phố.
"Mẹ nuôi, anh Bắc Kiêu của con không tới sao? Có phải anh ấy bận rộn nhiều việc không ạ?" Cố Tuyết Yến có mặt cuối cùng, sau khi ngồi xuống thì trông ngóng tin tức của Lục Bắc Kiêu.
Đỗ Dĩnh sửng sốt một chút, thầm nghĩ, nó rất bận, lại vội đưa bạn gái đi rồi!
Thằng hư đấy trước kia xem sún như vợ, nhưng bây giờ thì không!
Xem Diệp Kiều như mạng sống vậy!
"Đúng vậy, anh Bắc Kiêu của cháu đã được thăng chức từ thiếu úy lên trung úy rồi! Bây giờ còn bận hơn nữa!" Bà Tần cười ha hả nói.
"Đó là lý do tại sao tôi nói tìm người làm lính có điểm không tốt! Một năm không được về nhà vài lần! Yến Tử ơi, sau này mẹ nuôi tìm cho con một người đàn ông biết lo cho gia đình nhé?" Đỗ Dĩnh nào dám nói thẳng đành phải đi đường vòng.
Bà vừa nói xong, lòng hai vợ chồng họ Cố lạnh dần, cái này nói rõ là không kết thông gia với nhà họ sao?
"Mẹ nuôi! Con không ghét lính! Quân tẩu ý, phải có lòng thông cảm với chồng, trái tim ý chí mới được! Con không sợ khổ, thật đấy! Trong lòng con, anh Bắc Kiêu là anh hùng bảo vệ quốc gia! Con thích anh ấy! Con sẽ thông cảm cho anh ấy!" Cố Tuyết Yến vội nói, cô ta còn chưa hiểu ra ý của bà Đỗ.
"..." Bà Đỗ.
"Yến Yến." Hai vợ chồng họ Cố xấu hổ cực kỳ, con gái nghe không hiểu, bọn họ còn không hiểu sao!
Tư lệnh Lục làm việc luôn nhanh gọn linh hoạt, lúc này mở miệng, "Yến Tử à, chuyện là như thế này. Anh Bắc Kiêu của con thực ra đã có bạn gái rồi, mẹ nuôi con chẳng hay biết gì, cũng mới biết hai ngày nay!"
Tư lệnh Lục vừa nói xong, Cố Tuyết Yến đã choáng váng!
“Yến Tử à! Thực sự xin lỗi con, mẹ nuôi sai rồi! Mẹ nuôi không nên mai mối cho con và anh Bắc Kiêu!" Bà Đỗ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Cố Tuyết Yến an ủi.
Trái tim Cố Tuyết Yến đang rỉ má, đả kích này với cô mà nói như sấm giữa trời quang!
Lúc trước cô còn dạo qua giới con ông cháu cha, tin tức của cô và Lục Bắc Kiêu là một đôi, bạn bè của cô đều đang ngưỡng mộ cô, kết quả:-
"Đỗ Dĩnh à, bà không cần quan tâm. Yến Yến nhà chúng tôi sẽ chúc mừng A Kiêu, Yến Yến, đúng không? Ban đầu con và A Kiêu cũng chưa thân quen!" Mẹ Cố Tuyết Yến là Điền Tố Chi vội vàng tiến lên hóa giải xấu hổ này, bà ta lặng lẽ vỗ tay con gái mình.
"Mẹ nuôi! Chẳng qua con, con cảm thấy có chút bất ngờ! Không sao đâu ạ, lúc đầu anh Bắc Kiêu cũng không có ấn tượng gì với con mà!" Sau khi Cố Tuyết Yến hoàn hồn vội vàng nói, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu lòng người.
Vào ngày 1 tháng 8 năm ngoái, cô lấy hết can đảm để tỏ tình với Lục Bắc Kiêu. Lúc ấy anh nói đã có bạn gái, cô cho rằng anh cố ý nói vậy để đuổi cô, không ngờ... Là thật...!
Thấy dáng vẻ hiểu chuyện này của Cố Tuyết Yến, bà Đỗ càng đau lòng, "Yến Tử à, con mãi là con gái tốt của mẹ nuôi. Yên tâm đi mẹ nuôi sẽ tìm cho con một người tốt hơn!"
Cố Tuyết Yến chỉ gật đầu, trong bữa ăn cô lấy cơ đi toilet.
Trốn trong toilet khóc.
"Khóc thì làm được gì? Dùng thủ đoạn cướp lấy đi...!" Lý Vận vào soi gương tô lại son môi, nói với Cố Tuyết Yến đang rửa mặt với đôi mắt đỏ hoe.
Cố Tuyết Yến ngẩng đầu nhìn cô gái mình không quen trong gương.
"Bạn gái của Lục Bắc Kiêu tên Diệp Kiều, là con gái riêng của nhà họ Diệp trong khuôn viên quân đội! Mẹ Lục thích cô như vậy, cô lợi dụng điểm này, hiểu chưa!" Lý Vận chỉ vào cô.