Cố Tuyết Yến nhìn người phụ nữ lạ mặt đang trang điểm với một biểu cảm phức tạp.
"Tại sao tôi, tôi phải nghe cô? Cô biết gì?" Cô cũng không phải người không có mắt nhìn, vội vàng phản bác.
"ÔI, thật lợi hại nha! Tôi nói cho cô biết, Diệp Kiều kia không dễ đối phó đâu, cô tuyệt đối đừng vạch mặt ngay lập tức, nhất định cô ta sẽ lật tẩy cô, cẩn thận đấy!" Lý Vận nhớ tới những thua thiệt cô ta chịu phải trước mặt Diệp Kiều một năm trước, biết vậy chẳng làm!
Chỉ cần cô đề phòng, sẽ không bị cô ta ức hiếp nặng như vậy, cuối cùng bị giam mười ngày!
Cố Tuyết Yến không để ý tới cô ta, chạy ra khỏi toilet nhưng những lời Lý Vận nói cô ta đều ghi tạc trong lòng!
--
"Thằng nhóc ngu ngốc này, ông nói nó có xấu không, nhất định muốn tôi phải mời Yến Tử đến tham gia lễ đính hôn của nó! Tiểu tử này thật đúng là có thể ôm mối hận!" Sau khi tiệc tan, bà Đỗ lên xe phàn này với tư lệnh Lục. Con trai quý của bà trước khi đi còn giải thích rằng tiệc đính hôn phải mời nhà họ Cố, nhất là Cố Tuyết Yến!
Cái này không phải làm người ta khó chịu sao?
"Tính thằng ranh này bà còn không hiểu? Từ nhỏ đến lớn nó đã chịu thiệt thòi nào chưa? Đều là nó ức hiếp người khác! Mời thì mời đi, cũng xem như cho Diệp Kiều một công bằng phải không? Lúc ăn tết bà đưa con gái nhà họ Cố đến đại viện, Diệp Kiều có thể không biết sao?" Tư lệnh Lục cười ha hả nói.
"Con dâu ấy, sau này ở trước mặt người ngoài nhất định phải tốt với con dầu mình! Nếu không thằng ranh kia sẽ gây chuyện với bà đấy!" Tư lệnh Lục lại nói.
Bản lĩnh bảo vệ vợ của đàn ông nhà họ Lục là trò giỏi hơn thầy!
--
Huấn luyện quân sự đếm ngược ngày thứ ba, là huấn luyện bắn! Cũng là hạng mục được mong đợi nhất và khốc liệt nhất trong tất cả các chương trình huấn luyện quân sự!
Bởi vì đều là súng thật đạn thật!
Nếu không có đợt huấn luyện quân sự này, thì trong đời những sinh viên sẽ không được chạm vào súng thật đạn thật!
Đây là đãi ngộ mà trường trung học phổ thông không có.
Trường bắn.
âm thanh bụp bụp bụp vang lên liên tiếp từng tiếng.
Đại học của họ là đợt cuối cùng.
Trong khi chờ đợi, các cô gái hồi hộp đến mức cảm thấy tim mình sẽ rung lên, tai ù lên vì tiếng súng.
Huấn luyện viên Lục đi đến bên cạnh, không coi ai ra gì mà nhét vào tai cô hai viên giấy, mỗi bên một cái, "Bạn học Diệp Kiều, chú ý bảo vệ tai."
"Huấn luyện viên Lục, của chúng em đâu?" u Dương gan lớn hỏi, huấn luyện viên Lục tự mình nhét tai nghe cho Kiều gia của bọn họ!
Huấn luyện viên Lục lạnh lùng đứng một bên không nói một chữ, ánh mắt "Tự mình làm đi" quay lại.
Vì sao chúng em không có?
Các nữ sinh chỉ dám kháng nghị trong lòng!
"Tới đây tới đây, các cưng, để anh giúp các em!" Lúc này Diệp Kiều vội lấy khăn giấy từ trong túi ra, xé thành từng miếng nhỏ, nhào thành từng viên nhỏ, nhét vào trong tai các cô ấy, an ủi hậu cung mình.
Ánh mắt huấn luyện viên Lục có chút ghen tị.
Sau nửa tiếng nữa, đến lượt các cô gái. Lúc này lãnh đạo nhà trường và thủ trưởng quân đội cũng tới thăm hỏi, còn có quay phim chụp ảnh.
Một nhóm ba người, mỗi người có một khẩu súng trường tự động loại 81. Họ chỉ cần nằm trước khẩu súng, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, bắn năm phát đạn là được, không quan tâm trúng hay không đều tính qua, băng đạn đều được huấn luyện viên sắp xếp gọn gàng.
Nói là huấn luyện chính là đi lướt qua để sinh viên trải nghiệm một chút. Nếu dạy từng người một, một lớp tương đương với ba nhóm thì dạy đến bao giờ?
Từ trước đến nay, chưa thấy một sinh viên ngắm trúng bia, chỉ thấy đạn ụt vụt vụt bay ra ngoài, trúng cành cây ngọn cỏ đất bay mù mịt, thỉnh thoảng có trúng bia cũng là do may mắn.
Điều hiếm thấy nhất là Từ Nhiễm của lớp họ đã phá vỡ cột mục tiêu!
Huấn luyện viên và những lãnh đạo đều cười.
"Nhóm tiếp theo!" Huấn luyện viên trầm giọng nói.
Diệp Kiều, u Dương và An Hân ba người đi đến trước một huấn luyện viên, nhận băng đạn chứa năm viên sau đó đi đến vị trí bắn bia. Vốn là phải tự lắm nhưng huấn luyện viên muốn cầm giúp họ lắp đặt.
"Báo cáo huấn luyện viên! Em muốn tự lắp ạ!" Diệp Kiều chân thành nói.
Huấn luyện viên kia nhíu mày, "Bạn học, đây là súng thật đạn thật không phải đạo cụ! An toàn là trên hết!"