Câu "Không đánh lừa chứ" của Diệp Thành dạy Lục Bắc Kiêu có thêm suy nghĩ.
"Giao dịch là thật! Nội ứng bên ta tình báo chính xác! Lão bọ cạp độc rất giảo hoạt! Mọi người đề cao cảnh giác!" Giọng Lão Thái truyền đến tai nghe của tất cả các thành viên trong đội qua chiếc micro bên miệng.
"Phát hiện hai tên bắn tỉa của đối phương!" Giọng Hà Phong vang lên, "Tiểu Lục, hướng 12 giờ và 2 giờ của cậu! Mọi người chú ý ẩn nấp! Bọn chúng có mai phục!"
"Đã nhận!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, trên đầu anh đôi mội chiếc mũ ngụy trang viền rộng, mắt trái híp lại, mắt phải nhìn chằm chằm vào đầu ngắm. Mà chấm đỏ trong tầm mắt đang nhắm thẳng vào trán của lão bọ cạp độc đang ở biệt thư đối diện.
"Lão bọ cạp độc, hàng của bọn tao đâu?"
Người đàn ông mặc tây trang màu trắng, dáng người gầy, ánh mắt lạnh lẽo trong rất đa mưu túc trí. Thuộc hạ của gã mở ra chiếc va li màu bạc, bên trong có những thỏi vàng, đều là thật.
Ông ta nhấp một ngụm trà, hừ lạnh, "Hàng của tôi quý giá quá! Sao lại có thể đặt ngay trước mặt anh được!" Dứt lời ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía cửa sổ sát đất lớn ở đối diện.
Cái nhìn này đúng lúc bị Lục Bắc Kiêu trông thấy!
Anh gần như bóp cò khong chút nghĩ ngợi!
Đạn bay ra ngoài, cửa sổ sát đất ở đối diện bị vỡ tan tành. Tuy nhiên, rèm cửa cũng được kéo ra, che khuất tầm nhìn của họ. Những tay súng bắn tỉa đang bắn không ngừng về phía này.
"Lão già đã biết chúng có mai phục từ lâu! 80% nội ứng của chúng ta đã bị phát hiện!" Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị tức giận nói, lúc đang nói chuyện một người một súng bắn chết tay bắn tỉa của đối phương!
Đối phương ném bom đến, cơ thể ngã xuống, sóng nhiệt ngút trời, đá vụn đầy đất, cánh tay Lục Bắc Kiêu bảo vệ đầu, miệng ăn đầy bụi.
"Đệch mẹ nó! Đại Ngốc! Còn không đáp trả đi! Nổ chết nó!" Lục Bắc Kiêu tức giận nói.
Đại Ngốc lấy bom từ trong balo ra, cắn mở ngòi nổ ném về phía đối diện, từng quả một.
Tay súng Giang Hải đứng lên, cầm súng máy trong tay bắn không ngừng về phía đối diện. Sau khi áp chế được hỏa lực của đối phương xong, thuộc hạ của lão bọ cạp độc ở biệt thự đối diện liên tiếp bị bắn chết, có tên rơi từ nóc nhà xuống, có tên rơi từ cửa sổ xuống.
"Trước hay sau biệt thự đều không thấy lão bọ cạp độc ra, bọn chúng còn đang ở trong biệt thự!" Diệp Thành trầm giọng nói.
"Truy tìm!" Lão Thái đứng lên cởi đồ ngụy trang ra, cầm súng lập tức đi đến bậc thang.
"Cẩn thận một chút, tôi nghỉ ngờ chúng đang muốn bắt rùa vào hũ!" Có lẽ vì mã Morse kia nên Lục Bắc Kiêu luôn cảm giác lần hành động này sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
"Kiêu gia, đây không phải phong cách của cậu mà?! Sao thế, lúc ở trong trường Hunter bị hành hạ sợ rồi à?" Mấy người khác còn chưa phát hiện ta, Hà Phong đã trêu ghẹo anh.
Hôm đó lúc Lục Bắc Kiêu làm báo cáo, mặc dù anh ấy không đề cập đến chữ khổ nào về trường Hunter nhưng nhìn những hạng mục huấn luyện kia, bọn họ đều cảm thấy tả tơi!
Lục Bắc Kiêu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Hà Phong một chút!
Mẹ nó sao anh lại sợ Lão Thái xảy ra chuyện như vậy chứ?
Bình thường anh ghét Lão Thái muốn chết, lúc này nhìn bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp của ông, trong lòng anh sợ ông hi sinh đến thế!
Đây cũng là tình chiến hữu!
Anh có cùng tâm lý với những người khác! Còn bọn họ đối với anh cuxngg giống vậy!
--
Huyết Lang có 7 người, cùng cảnh sát vũ trang biên phòng, đột nhập biệt thự, lục soát trên lầu dưới, nhưng không tìm thấy kẻ thù!
"Báo cáo! Đã tìm thấy tầng hầm!" Cảnh sát vũ trang đội mũ sắt và đồng phục màu xanh đậm đi tới và báo cáo.