Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291:

Chương 291:

Lục Bắc Kiêu lập tức cởi quân phục của Lão Thái ra, thấy trên bụng có một lỗ máu đang chảy nhiều máu.

"Lão Thái bị thương! Đại Ngốc!" Lục Bắc Kiêu lớn tiếng quát. Có lẽ bị đạn của lão bọ cạp độc bắn trúng, nếu là bom thì ông đã chết từ lâu rồi!

"Lão Thái mẹ nó ông đừng đùa đấy, tôi còn một bộ huấn luyện chưa nói với ông đâu! Con mẹ nó còn sống cho ông đây, chúng ta cùng uống rượu nói chuyện khi trở về đi!" Lục Bắc Kiêu vỗ gò má tái nhợt của Lão Thái, giọng khàn đi, mặc dù miệng đầy lời thô tục nhưng đều là những lời chân thành.

Lão Thái không nhúc nhích nhưng vẫn còn hơi thở.

Đại Ngốc lập tức chạy đến với chiếc ba lô và lấy đồ sơ cứu, họ ngay lập tức cầm máu cho Lão Thái, sơ cứu là môn mà lính đặc công nào cũng phải huấn luyện!

Chỉ chốc lát sau, Lão Thái được trực thăng chở vào cấp cứu.

Sáu người tổ A Huyết Lang tìm balo của mình xong, chuẩn bị thu quân.

Lục Bắc Kiêu bật máy nhắn tin lên nhìn lại mã Morse, trầm ngâm hỏi mượn điện thoại của đội trưởng cảnh sát vũ trang, tìm một nơi không có ai liền gọi điện thoại.

"Đồng chí lão Lục, giúp con tra một chút xem bên chúng ta có sĩ quan tình báo tên là Queen nào không!” Hẳn là Lão Thái không chết được nhưng lần hành động này anh vẫn cảm thấy kỳ lạ. Đây là tình báo viên có thể biết trước tương lai sao?!

Nhưng anh không tin điều này!

"Cái gì?" Đồng chí lão Lục sinh vào những năm 1950, không thể hiểu được các từ đơn tiếng Anh.

"..."Lục Bắc Kiêu, "Một từ đơn tiếng Anh, ý của nữ vương! Không quan tâm là bí mật hay không, con nhất định phải biết người này có tồn tại hay không!"

Nhân viên tình báo từ trước đến nay cơ mật, có nhân tình báo viên chỉ có quân nhân cấp cao mớ biết được!

Tên khốn kiếp này, nói chuyện với cha nó chẳng khác nào ăn phải thuốc súng, hơn nữa ông còn là một tư lệnh còn nó chỉ là một quân nhân thôi!

Vừa định nói chuyện thì thằng hỗn này đã cúp máy của tư lệnh rồi!

--

Trên sân huấn luyện của quân doanh, khung cảnh của tinh thần ý chí chiến đấu cao, bài hát quân đội vang dội.

Tân sinh viên các lớp đã được thủ trưởng kiểm tra lần lượt từng đơn vị trong lớp, đến 3 giờ chiều thì đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên Đại học J đã hoàn thành tốt đẹp.

Diệp Kiều đã giành được danh hiệu tiêu binh ưu tú như đã mong muốn, cả lớp chỉ có mười người! Đứng trên khán đài, trước ngực đeo bông hoa hồng to, nhận được một tràng vỗ tay, ánh nắng chiếu sáng trên khuôn mặt của cô.

Cô mỉm cười hiểu ý.

Kiếp trước chưa từng có một lần huy hoàng như vậy.

Chỉ tiếng huấn luyện viên Lục cô mong đợi vẫn không tới.

Cũng không biết lần hành động này họ có thuận lợi không, Lão Thái có hy sinh không.

Hai ngày nay cô không hề yên lặng.

Nếu sống lại rốt cuộc mình có thể thay đổi số phận của một số người? Nếu vậy thì có hiệu ứng cánh bướm không?

Ví dụ như kiếp trước mẹ con Tần Lan không hại cô nhiều lắm, kiếp này vì cô trở nên xuất sắc nên bọn họ tính toán cho cô, cuối cùng lại có một cái kết khác ...

Dù có thể khác những gì cô mong đợi nhưng chuyện cô muốn làm nhất chính là để Lục Bắc Kiêu còn sống vui vẻ, làm anh hùng của cô, cũng làm người tốt có thể nhận được điều tốt, người xấu nhận báo ứng!

"Kiều gia! Biết ngay cậu gạt chúng tớ mà! Huấn luyện viên Lục nào có về! Hừ!" u Dương phàn nàn lúc các cô về ký túc xá chuẩn bị hành lý về trường.

"Tớ nói cậu rốt cuộc có ý thức danh dự tập thể không thế! Lớp chúng ta đoạt giải các cậu không cảm thấy vinh dự sao?! Tớ nói hôm nay huấn luyện viên Lục tới sao? Sớm muộn gì các cậu cũng gặp lại anh ấy thôi!" Diệp Kiều thở phì phò nói, mắng đám mê trai này một trận.

Cô còn muốn gặp anh đây này!

--

Diệp Kiều và các bạn cùng lớp bắt xe buýt trở về trường thì được cậu nhỏ xấu xa đón đi. Đêm nay vợ chồng Khương thị có tiệc tối, mời Đỗ Quân và Diệp Kiều cùng tham gia.

Bình Luận (0)
Comment