"Diệp Kiều! Người nói phải giữ lời đấy!" Ngay lúc Diệp Kiều đang khóc lóc điên cuồng, giọng nói ngang ngược của Lục Tiểu Cổn vang lên.
Khuôn mặt đầy nước mắt của cô ngẩng lên, ngây ngốc.
Một lúc lâu mới phản ứng được.
"Lục Tiểu Cổn?!"
"Con, con cái thằng hư này! Con ghẹo mẹ!" Diệp Kiều tức giận nói, nắm điện thoại đập đập xuống giường, dù sao cũng không vất đi được!
Nước mắt cô còn giàn dụa, vừa rồi còn rất đau lòng, thực sự rất hoảng!
"Ai bảo người nói trước mặt cha là sinh con gái chứ!" Lục Tiểu Cổn xấu bụng nói.
Cho nên thằng bé này không nói gì mấy ngày nay là cố ý.
"Con ghim thù thật đấy! Như một khuôn đúc ra với cha con vậy!" Diệp Kiều tức giận nói, Lý Vận nói xấu sau lưng cô, thằng bé này không nói với cô, may mà cô thông minh!
Diệp Kiều vừa lau nước mắt suy nghĩ, vừa ngồi xuống ghế.
"Được rồi, bây giờ có thể nói với mẹ, cha của con sao rồi?" Diệp Kiều lại hỏi.
"Người biết ngay thôi!" Giọng điệu của Lục Tiểu Cổn vẫn rất ngang ngược.
"Hừ! Con nói vậy thì chắc cha con không sao! Đừng tưởng mẹ ngốc!"
Diệp Kiều thở dài một hơi, "Thật sự là cám ơn trời đất!" Cô chắp tay trước ngực, ngửa đầu thành kính nói.
"Lục Tiểu Cổn! Xem ra ở kiếp này mẹ có thể giúp cha con!" Diệp Kiều vui mừng nói, "Đúng rồi, nhanh nói cho mẹ biết, những chiến hữu khác của cha con có những nguy hiểm gì, mẹ sẽ nhớ kỹ. Sau này dù con đã ra đời mẹ cũng có thể nghĩ cách nói cho cha con biết!"
Kiếp trước cô biết sau khi Đại Ngốc bị bom nổ đã về nhà nuôi heo, còn biết Diệp Thành mất tích trước một năm Lục Bắc Kiêu hi sinh. Những người khác chết hay bị thương thế nào cô không rõ, ngay cả thời gian cô cũng không nhớ rõ lắm, vì trước kia cô chưa từng quan tâm Lục Bắc Kiêu.
Cô lấy giấy bút ra nhớ lại chuyện kiếp trước.
"Bây giờ là năm 1996, cha và mẹ con kết hôn lúc mẹ 21 tuổi tức là năm 1998. Nhưng ở kiếp này cha con chắc chắn sẽ không chờ lâu như vậy! Nghỉ hè năm 1998 cha con đến tỉnh Y làm nội ứng, trúng đạn bị người ta đuổi giết, là mẹ cứu được cha con..." Chuyện này vẫn là Lục Tiểu Cổn nói với cô lúc trước.
Diệp Kiều sắp xếp lại, vừa nói, "Cho nên ở kiếp này mẹ cũng có thể đến tỉnh Y cứu anh ấy..."
Sau kì nghỉ hè cứu anh, vào đêm thất tịch của kỳ thứ nhất năm ba đại học, Lý Vận hẹn cô và Thẩm Hi Xuyên đến quán bar chơi. Lý Vận bỏ thuốc cô, cô rơi vào tay Lục Bắc Kiêu, lên giường máu chó, Lý Vận dẫn người đến bắt gian nhưng không thể ngờ rằng người ngủ cùng cô là Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu lấy lý do chịu trách nhiệm, không để ý cô ngăn cản và phản đối, quả thực muốn cưới cô!
Sau đó bọn họ bắt đầu một cuộc hôn nhân "Ngược thân ngược tâm" thất bại!
Không có nền tảng tình yêu, sau khi cưới về vẫn luôn không thấu hiểu, liên tiếp hiểu lầm, ngày cô chết mới biết anh yêu mình nhiều như vậy!
Trong ấn tượng của cô, anh cũng có một đối tượng tai tiếng, cô cũng không nhớ rõ, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả chỉ là hiểu lầm.
"Lục Tiểu Cổn, tháng 8 năm 1999 mẹ nghi ngờ có con... Kiếp này cũng thế sao? Nếu thế thì con là đứa bé thế kỷ, hậu 00!" Diệp Kiều cười nói, kiếp này cô nhất định sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội hại con cô!
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng không nói chuyện.
Diệp Kiều tiếp tục chỉnh sửa.
"Chú Đại Ngốc của con năm 2003..."
"Diệp Kiều! Người đừng nói nữa! Suỵt!" Giọng của Lục Tiểu Cổn rất vội vàng.
"Sao thế? Vì sao không được nói?" Diệp Kiều thầm nói.
"Nhóc con, một mình em thì thầm gì đấy? Viết gì vậy?" Đúng lúc này trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khiến cô hãi hùng khiếp vía.
Là thật, hãi hùng khiếp vía!
Mà không phải vui mừng!
Diệp Kiều sợ đến mức đóng laptop lại, lập tức xoay người dừng dậy, chiếc ghế sắp đổ vì sự hoảng sợ của cô, khi được anh giữ vững, cô chỉ thấy màu xanh ô liu!
Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp trai muốn chết kia!
Nhóc con lén lút đóng laptop lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh. Lục Bắc Kiêu cau màu, trực giác nói với anh rằng cô đang làm chuyện xấu.
"Ngoan, vừa rồi em viết cái gì thế? Một mình còn lẩm bẩm gì vậy?" Lục Bắc Kiêu nói, tiến đến gần bàn sách của cô, cầm cuốn sổ.