Diệp Kiều hoảng hốt, có phải những thứ cô viết ra đó đã bị anh đọc được không?
Cô đứng chắn trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng người thẳng tắp, bộ quân trang màu ôliu đang ôm lấy dáng người đĩnh bạt hoàn mỹ của anh, dưới vành mũ là vẻ mặt đẹp tựa tranh. Diệp Kiều nuốt nước bọt, mới chỉ thoáng nhìn đã bị anh dụ dỗ mê hoặc đến vậy.
“Anh Kiêu! Anh đã về.” Cô bước tới một bước ngọt ngào kêu lên.
Dưới vành mũ, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên nghiêm túc, trầm ổn, dáng vẻ có chút không vui, “Viết cái gì vậy? Anh không thể xem sao?”
Người không thể xem nhất chính là anh, được chưa?
“Anh Kiêu, người ta là bị anh đột ngột tiến vào làm cho hoảng sợ, nào có cái gì chứ?” Sau khi trấn định trở lại, cô vội vàng làm nũng, bước tới một bước, đứng trước mặt anh ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt to có ánh nước, lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt anh.
Mỹ nhân kế.
Anh rũ mắt nhìn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như cũ. “Đừng có dùng cái dáng vẻ này. Rốt cuộc viết cái gì mà anh cũng không thể xem?”
Anh thật sự ghen rồi.
Cái dáng vẻ đề phòng anh giống như phòng cướp khiến anh vô cùng buồn bực.
Thật sự anh không rơi vào bẫy sao?
Diệp Kiều tỏ vẻ hoài nghi.
Cô ôm lấy eo anh, cô đẩy anh, đẩy thêm cái nữa, thân hình cao lớn của anh thật sự lùi ra sau. Phía sau anh không xa là giường của cô, còn đây là phòng ngủ của cô.
Diệp Kiều đắc ý, càng cố gắng dùng sức đẩy, thân hình cao lớn của anh nghiêng đi, ngã xuống giường.
Giường có chút yếu, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Mà Diệp Kiều thì cũng thuận thế nhào tới. Thân hình thon thả yểu điệu của cô nhào lên thân hình cao to rắn chắc của anh, hai trái tim đụng vào nhau.
Lục Bắc Kiêu trong bộ quân phục nghiêm túc, giống như sở nguyện bị cô nhóc đẩy ngã lên giường trong phòng ngủ của cô.
Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, chiếc cà vạt màu đen đang gắn trên cổ áo, mà cổ áo vừa vặn che được hầu kết đang nhô lên của anh. Cách hai lớp vải, cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, cũng như trái tim cô đang từ từ tăng nhịp.
Thịch, thịch, thịch…
“Anh Kiêu… thật không ăn sao?” Cô không có ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn đang nhìn vào chỗ hầu kết, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ trên quân trang của anh.
Không đợi anh trả lời, Diệp Kiều cắn vào hầu hết của anh.
“Uhm…” Từ cổ họng Lục Bắc Kiêu phát ra tiếng rên gợi cảm. Vùng hầu kết có cảm giác ấm áp ướt át, điểm mẫn cảm giống như bị dòng điện phóng quá, trong nháy mắt có cảm giác.
Một tay anh giữ chặt gáy cô, một tay ôm lưng, hơi thở càng lúc càng nặng nề…
Con nhóc này.
Mẹ nó, anh thật sự bị mê hoặc bởi dáng vẻ này của cô mà.
Cái lưỡi vẫn nhẹ nhàng liếm láp quanh vùng hầu kết của anh, vừa hôn vừa mút, còn cố ý tạo ra tiếng động ái muội.
!!!
Hơi thở của anh càng lúc càng gấp.
Diệp Kiều ngẩng đầu, dịch người lên trên, trong lúc lơ đãng thì chạm vào vùng nhạy cảm của anh. Lục Bắc Kiêu cắn chặt răng, ánh mắt giống như có lửa khóa trên người cô.
Mà cô, thì cố ý liếm môi, vẻ mặt nghịch ngợm, “Anh Kiêu, thật sự không bị dáng vẻ này của em mê hoặc sao?”
Khi nói chuyện, bàn tay nhỏ của cô còn vỗ nhẹ trên má anh.
“Dáng vẻ này của em?” Anh híp mắt, cố gắng ngăn chặn cơn xúc động trong người bị cô khơi dậy, trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên… là mỹ nhân kế!” Đôi môi mềm của cô dán lên môi anh, cô cố ý quyến rũ, “Anh Kiêu, thật sự bị em giam trong phòng ngủ, muốn làm gì thì làm…”
Khi nói chuyện, đôi môi mềm ấm giống như đang dán ở trên môi anh, giống như sắp lấy mạng người, rồi cứ thế cuồng dã, bá đạo mà chiếm lấy.