Con mèo nhỏ nhào lên người kẻ mặt người dạ thú mặc quân trang, muốn làm gì thì làm.
Ô…
Thật sự muốn anh động lòng sao.
Cô đưa mắt nhìn, ở phía dưới cô là một người mặc quân phục, nhìn giống như thần thánh cấm dục, lại có thể mê hoặc cô đến nhiệt huyết sôi trào.
Bàn tay anh lùa vào suối tóc của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, đôi môi sưng đỏ như anh đào, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt, nhưng trong đôi mắt thì như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Tiếp tục đi, sao lại dừng lại?” Anh trầm giọng nói, “Chẳng phải đã nói là muốn làm gì thì làm sao?”
Không thể, ban ngày ban mặt, đây là phòng ngủ của cô, ông nội vẫn còn ở trong sân, cô vẫn nên có chút lý trí.
“Đủ rồi, thật sự đủ rồi! Hi hi…” Diệp Kiều cười hì hì nói.
Anh hừ một tiếng, nâng người cùng với Diệp Kiều lên một góc 75 độ, tay phải đưa tới chỗ cà vạt, linh hoạt kéo xuống…
Cái này…
Mẹ nó, thế mới gọi là mê hoặc.
Diệp Kiều thực sự muốn chảy máu mũi. Nhìn thấy ngón tay linh hoạt của anh cởi bỏ cúc áo cổ, giải phóng cho cái hầu kết kiêu hãnh kia, lại còn nuốt nước bọt khiến cho cái hầu kết chuyển động, càng khiến người ta bị mê hoặc.
Cô thật sự không nhịn được, nuốt nước miếng.
“Mới hôn có hai cái đã gọi là muốn làm gì thì làm?” Anh đứng dậy, đẩy cô ngã xuống giường rồi sau đó, áp thân hình màu ô liu lên phía trên.
“Anh sẽ dậy em, cái gì gọi là muốn làm gì thì làm!” Dứt lời hôn lên môi cô.
Bàn tay thô ráp cách một lớp quần áo xoa lên khắp người cô, muốn làm gì thì làm, châm lửa trên cơ thể cô.
“A Kiêu cùng với Kiều Kiều còn chưa có xuống sao?” Lão Tham mưu trưởng vào tới phòng khách thì hỏi cậu cháu trai trong bộ quân phục đang ngồi trong phòng khách.
Diệp Thành sao không biết cái tên cầm thú kia đang làm gì em gái anh chứ, nên vội vàng nói dối.
“Vừa rồi Diệp Kiều nói không thoải mái, mới xuống lấy nước nóng lên. Để con lên xem sao.”
“Sao lại không thoải mái chứ? Con nhóc này rúc trong phòng cả buổi sáng!” Lão Tham mưu trưởng quan tâm hỏi.
Diệp Thành đã lên tới cầu thang, đi tới cửa phòng trên tầng hai thì nghe thấy những âm thanh ái muội từ bên trong truyền ra. Anh mạo muội gõ cửa, tránh để bị Lục Bắc Kiêu bạo hành nên vội vàng lùi ra xa.
Người anh em, tha mạng a!
Dù sao cũng là vì hai người nha!
“A Kiêu! Kiều Kiều có chút không thoải mái sao? Nếu không khỏe thì mau đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra, đừng có kéo dài, ngày mai còn có tiệc đính hôn đó!” Diệp Thành nghiêm trang đứng trước cửa cao giọng nói.
Trong phòng, cô gái nhỏ mềm mại như nước nằm trên giường, nghe được tiếng nói ngoài cửa thì vội vàng che miệng. Lục Bắc Kiêu thì ảo não nghiến răng.
Diệp Kiều run run, đợi hương vị ngọt ngào tan bớt, cô ôm lấy anh, phát ra những tiếng rên nho nhỏ.
“Bảo bối, tư vị ngọt ngào chứ? Đây là anh bồi thường cho lần trước thô lỗ với em!” Nói xong thì cúi xuống hôn nhẹ vào cái trán đầy mồ hôi của cô.
“Vâng…”
“Cái này mới gọi là muốn làm gì thì làm, nhớ chưa? Muốn anh không?” Anh cười tà mị.
“Muốn…” Cô còn chưa khôi phục lại cái vẻ ý loạn tình mê, ánh mắt mờ mịt, nhẹ giọng nói.
“Buổi tối ngày mai tới nhà của chúng ta!” Anh nghiến răng nói, trong giọng nói mang theo vẻ mê hoặc.
Anh buông cô ra, đứng dậy, chỉnh lại cà vạt cùng quân trang, đội mũ lên, đã hoàn chỉnh trở thành một quân nhân cấm dục.
Không hề giống cái kẻ cầm thú vừa rồi “muốn làm gì thì làm” đối với cô.
“Anh mau đi đi, ông nội biết không tốt.” Cô vội vàng thúc giục.
Mà ánh mắt của Lục Bắc Kiêu lại liếc qua cuốn sổ ở trên bàn của cô…
Diệp Kiều cảm thấy hoảng sợ. Làm sao bây giờ? Lục Tiểu Cổn có thể giúp cô không?
Cô muốn đi tới thì anh đã nhanh hơn cô một bước, đi tới trước bàn cầm lấy cuốn sổ.
Trái tim Diệp Kiều nảy tưng tưng.
Nếu để anh phát hiện, cô là trọng sinh…
Lúc anh, anh đã mở quyển sổ ra, đọc một lát rồi quay đầu nhìn cô…