Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303:

Chương 303:

Trái tim Diệp Kiều giống như nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô có cảm giác xong rồi.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện, nếu anh biết cô trọng sinh sẽ có phản ứng như thế nào?

Lục Bắc Kiêu cầm quyển sổ của cô trong tay, khóe miệng cong lên, “Nhóc con, thế này có gì mà không đọc được chứ?”

A?

Có ý gì?

“Yên tâm, sau này anh nhật định sẽ thỏa mãn em!” Khóe miệng cong lên một nụ cười ôn nhu, Lục Bắc Kiêu đặt cuốn sổ xuống, đi vào toilet.

Diệp Kiều vội vàng chạy về phía bàn.

Sau khi anh ra khỏi phòng, cô cầm lấy cuốn sổ, mở đúng trang cô mới vừa viết, trên trang giấy còn ghi rõ thời gian.

“Muốn cùng anh ở bên nhau, ôm nhau ngủ, cùng thức dậy trong ánh nắng ban mai, nói lời chào buổi sáng…”

“Muốn cùng anh chạy bộ buổi sáng. Ở trong quán ăn vặt đầu hẻm, cùng anh uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy, hoặc cùng nhau ăn chung một chén tào phớ… Cùng nhau ngắm mặt trời lặn…”

….

“Kỳ thực, thật muốn sinh con cho anh, con trai càng tốt, kế nghiệp anh, khi trưởng thành sẽ tham gia quân ngũ giống như anh, làm bộ đội đặc chủng!”

Thật là hù chết cô mà.

Sợ bóng sợ gió a.

Không đúng, cái này hình như không đúng như những gì cô viết. Cái này là thằng nhóc thối Tiểu Cổn viết.

Phía sau còn một tờ, là cô viết.

Cô len lén nhìn về phía toilet, rồi len lén xé tờ đó xuống.

Diệp Kiều xuống tới phòng khách, Lão Tham mưu trưởng thấy mặt cô còn đỏ bừng thì có chút lo lắng.

“Ông nội, Diệp Kiều hơi sốt, tiện lúc chúng con đi thăm bạn ở 301, đưa em đi khám luôn!” Lục Bắc Kiêu nghiêm trang nói với ông lão, bàn tay còn đặt ở trên trán cô, dáng vẻ kiểm tra độ nóng.

Nghe lời anh nói, lại nhớ tới chuyện vừa rồi hai người làm ở trong khuê phòng, mặt Diệp Kiều càng đỏ thêm.

“Ông nội, con vẫn ổn, chỉ là có chút hơi váng đầu!” Cô cũng phối hợp nói dối với anh.

Lão Tham mưu trưởng gật gật đầu, giục đi mau. Ba người trẻ tuổi cùng nhau đi ra khỏi nhà.

“A Kiêu, cái con quỷ hẹp hòi kia. Cái con Lada Niva nhập khẩu từ Nga đâu sao không mang tới cho anh em cùng thứ? Lại còn bảo anh làm tài xế chứ. Cậu làm em rể như vậy sao?” Làm tài xế cũng được nhưng mà mẹ nó lại còn bị ngược.

Còn không phải sao? Đôi vợ chồng son lúc này đang ở phía sau ôm ôm ấp ấp, coi người anh vợ này là không khí sao?

Mẹ nó.

Anh cũng phải yêu đương thôi.

“Nghèo mà. Không có tiền đổ xăng!” Lục Bắc Kiêu nhàn nhạt nói.

!!!

“Thôi đi, cậu nói thế ai nghe được?! Không được rồi, em gái, thằng nhóc này là cố ý đó. Cố ý than nghèo, muốn cất giấu tiền riêng mà. A Kiêu ơi là A Kiêu, mẹ nó, cậu quá giảo hoạt mà, dám có âm mưu với em gái tôi!” Diệp Thành vừa lại xe vừa diễn bài ca thương em gái, lại còn giả vờ đứng giữa xúi giục.

Anh trai thì như vậy, nhưng ở phía dưới, em gái anh vẫn dựa người vào lòng Lục Bắc Kiêu.

Diệp Kiều cười khúc khích không có nói gì, ánh mắt tiếp tục nhìn xem anh trai mình còn muốn nói gì nữa.

“Em gái à, anh nói cho em biết, tuy rằng anh tham gia quân ngũ, lương không cao, nhưng mà A Kiêu thì không giống vậy a. Tiền thưởng của cậu ta còn cao hơn bọn anh mấy lần. Hơn nữa, cậu ta là ai chứ, là Thái tử gia của Lục gia đó. Chỉ tính riêng ông ngoại cậu ta mấy năm trước, trước khi mất đã chia cho cậu cháu bảo bối không ít tiền của!” Diệp Thành vừa lái xe vừa lải nhải.

“Anh thấy thằng nhóc này không thích em lắm đâu, trong lúc yêu đương mặn nồng như vậy mà một đồng cũng không cho em, lại còn ở trước mặt em than nghèo kể khổ. Trời ạ, anh thấy không cần đính hôn nữa, chỉ dựa là điều kiện là em gái anh, giá trị con người em đã là con rùa vàng rồi!” Diệp Thành càng nói càng hăng, trong lòng nghĩ thầm, có thể kết hợp với em gái chỉnh Lục Bắc Kiêu cũng đã rất thoải mái rồi.

Lục Bắc Kiêu không nói gì, chỉ híp mắt nhìn Diệp Thành đang tự đào một cái hố lớn chuẩn bị nhảy xuống.

Bình Luận (0)
Comment