Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304:

Chương 304:

“Diệp Thành! Ai muốn làm rùa vàng chứ? Ở trong thành phố này, không, trong cả nước, ai có thể vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh Kiêu của em chứ? Ai cần làm rùa vàng!” Diệp Kiều lúc này ngồi thẳng người dậy, trừng hai mắt nhìn vào cái gáy của Diệp Thành, lớn tiếng nói.

!!!

“….” Diệp Thành.

Anh thật không ngờ tới, con nhóc này hoàn toàn không hiểu lời anh nói, lại còn tú ân tú ái trước mặt anh.

Mà vẻ mặt Lục Bắc Kiêu lúc này vô cùng đắc ý. Vợ anh thật sự nói ra được.

“Diệp Kiều! Em yêu đương vào đâm ngu sao? Anh trai đang giúp em đó. Em còn chưa có ra khỏi cửa đâu mà đã giấu tiền làm của riêng, ở trước mặt em còn than nghèo kể khổ. Mẹ nó, như thế có phải sau khi kết hôn còn than nhiều hơn không? Anh là nói điểm này, em có hiểu không? Anh không thể như vậy, thẳng thắn, không sợ!” Diệp Thành tiếp tục đi vào con đường chết của mình.

“Diệp Thành. Anh mới là đồ ngốc! Ai nói anh Kiêu cất giấu tiền làm của riếng chứ? Anh biết vì sao anh ấy nghèo không?” Diệp Kiều trừng mắt nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thành.

Trên mặt anh ta vẫn có cái vẻ, con nhóc này quá ngốc mà. “A Kiêu xảo quyệt nói gì trước mặt em? Cậu ta than thở như vậy mà em lại tin a? Đừng có tin nha. Tiền của cậu ta, tiêu cả đời cũng không hết!”

Diệp Kiều vẻ ngoài thì xụ mặt xuống như trong lòng thì cười như điên.

“Anh ấy nghèo là bởi vì anh ấy đem toàn bộ tài sản, tiền bạc nộp cho em gái anh, là em, Diệp Kiều!” Lúc này, Diệp Kiều chém đinh chặt sắt nói.

Lời cô nói, giống như một làm gió từ cái quạt của Thiết Phiến công chúa quạt đến, quạt tan vẻ ti tiện trên mặt Diệp Thành.

Mẹ nó.

Diệp Thành sửng sốt, trong lòng không ngờ được, thiếu chút nữa muốn đạp phanh dừng xe,

Mẹ nó, anh muốn xuống xe.

Cái xe này… không thể lái nổi nữa.

Tú ân tú ái trước mặt anh, ngược cẩu anh đến vậy còn chấp nhận được.

Nhưng giờ thì sao, bảo anh đào hố tự nhảy vào.

“….” Diệp Thành.

“Anh vợ, sao không nói tiếp? Tiếp tục đi, xúi giục tiếp đi!” Lục Bắc Kiêu dựa người vào thành ghế ở ghế sau, một tay chống gác lên thành ghế, dáng vẻ nhàn nhã. Diệp Kiều nheo hai mắt, dáng ngồi thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Con mẹ nó!” Thật đáng hận mà.

Diệp Thành nói không ra lời, bàn tay nắm thành nắm đấm.

“Diệp đại thiếu, sao nào, còn nói anh Kiêu khiến em đau lòng không? Trợn tròn mắt chưa? Có phục hay không?” Diệp Kiều tiếp tục thể hiện tình cảm trước mặt anh trai.

“Phục. Con mẹ nó, thật phục. Khó trách được thằng nhóc này. Giấu chúng ta hút thuốc. Còn có thuốc của Đại Ngốc cũng bị hắn hút trộm. Chả trách được nói nghèo đến mức không mua nổi thuốc, hóa ra tiền bạc đều nộp vào ngân khố của em. Em gái, em thật lợi hại!” Diệp Thành lập tức tìm đường sống, vội vàng dùng lời để cứu mạng mình, còn không quên đưa 1 ngón tay cái lên với ghế sau.

“A Kiêu, tôi không có ý xúi giục, tôi là muốn che chở cho em gái mình!” Diệp Thành tiếp tục giải thích.

Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều chính là kim bài miễn tử.

Lúc này Lục Bắc Kiêu mới bằng lòng cong môi, kéo Diệp Kiều vào trong lòng, “Coi như là cậu muốn che chở cho vợ tôi, anh tạm tha cho cậu 1 mạng.”

Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, đúng là tự nhiên bị ăn cơm chó mà.

“Anh Kiêu, anh lại lén hút thuốc!” Diệp Kiều cau mày hỏi Lục Bắc Kiêu.

Diệp Thành nghe cô hỏi thì lạnh sống lưng, anh ta mới vô tình để lộ bí mật sao?

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Cô nhóc ôn nhu nói.

Giọng nói này thật buồn nôn. Diệp Thành ngồi trên mà nổi hết da gà.

“Không phải em không ở bên cạnh thân thể cũng không tốt sao!”

Lục Bắc Kiêu mới nói vậy, Diệp Kiều đã chủ động hôn lên môi anh một cái.

“Mẹ nó. Anh dừng xe đây!” Diệp Thành quả thật không chịu nổi nữa.

“Diệp Thành. Anh làm anh vợ mà con chưa tặng em rể quà gặp mặt đâu nhé. Biểu ca, biểu tỷ trong nhà anh Kiêu đều tặng em bao lì xì!” Diệp Kiều lên tiếng, giúp Lục Bắc Kiêu báo thù.

Bình Luận (0)
Comment