Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305:

Chương 305:

!!!

“….” Diệp Thành.

Mẹ nó, thế này thật không muốn sống nữa.

Tú ân tú ái cũng thôi đi, con mẹ nó, còn muốn đòi kẻ độc thân như anh bao lì xì.

“Diệp Thành! Đừng có mong trốn. Anh cũng không phải là không có!” Diệp Kiều không có bỏ qua.

“Được, cho, sẽ cho. Ngày mai đính hôn sẽ cho, được chưa?” Diệp Thành tức giận, cả mặt đau khổ lắc đầu nói. “Mẹ nó, trước kia anh với A Kiêu còn mặc chung một cái quần a, hiện giờ thì hay rồi!”

“Ở trước mặt vợ tôi cậu tính là cái gì chứ!” Lục Bắc Kiêu bồi thêm một đao.

!!!

Diệp Thành, đã chết.

301.

Bệnh viện Quân đội nhân dân Trung Hoa.

Trong phòng bệnh ngập mùi thuốc sát trùng, chỉ có một chiếc giường, phía đầu giường treo một chữ viết màu đỏ lớn “Tĩnh”. Trên bàn cạnh đầu giường bày đầy hoa quả tươi.

Trên giường bệnh có một người đàn ông đang nằm, sắc mặt tái nhợt.

Bàn tay trắng nõn tinh tế giống như lông chim áp lên khuôn mặt cương nghị, mơn trớn. Chạm đến đôi môi, người đàn ông đang nằm đột nhiên đưa tay nắm chặt tay người phụ nữ lại.

Cho dù là người bệnh, sức khỏe suy yếu, sức lực của anh ta vẫn rất lớn.

Anh ta mở hai mắt, ánh mắt âm trầm nhìn người nữ y tá thực tập trong bộ blouse trắng, hất tay cô ta ra, vẻ mặt ghét bỏ, lạnh lùng.

“Thủ trưởng, ngài phải thay dịch truyền rồi!” Nữ y tá thực tập trẻ tuổi, mặt không đỏ, thở không gấp cong môi cười với anh ta, lấy từ trên xe đẩy một bình truyền mới, nhón mũi chân treo lên, tháo kim truyền từ bình cũ, cắm vào bình mới, động tác lưu loát thành thục.

Lão Thái khuôn mặt âm trầm như cũ.

“Thủ trưởng, đổi xong rồi, có yêu cầu gì cứ gọi tôi! Tôi tên là Lãnh Dao!” Cô gái nói chuyện, Lão Thái nằm trên giường mặt vẫn lạnh băng, cũng không hề nhìn cô gái một cái nào.

“Thủ trưởng, hẹn gặp lại!” Cô gái cười nói, đẩy xe thuốc ra khỏi cửa, khi đóng cửa phòng lại thì nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình nằm trên giường cười ngọt ngào.

Mà người đàn ông, không hề đáp lại.

“Ha ha, Lão Thái, cuối cùng ông cũng có ngày hôm nay!” Cửa phòng mới đóng lại đã có người mở ra, Diệp Thành dẫn đầu đoàn người tới thăm tiến vào, còn xách theo một giỏ trái cây.

“Lão Thái! Nhìn thấy ông nằm trên giường bệnh thật sảng khoái a!” Lục Bắc Kiêu dắt Diệp Kiều đi vào, bồi thêm một đao.

Lão Thái trừng mặt nhìn anh.

Diệp Kiều quy quy củ củ cầm giỏ trái cây đặt ở tủ đầu giường, “Trung đội trưởng Thái, chào ngài!”

Lão Thái được Diệp Thành đỡ ngồi dậy thì cong môi gật gật đầu.

“Lão Thái. Vợ tôi. Diệp Kiều. Ngày mai đính hôn. Thật đáng tiếc, mệnh ông không tốt, bở lỡ chén rượu mừng của tôi. Nhưng mà, bao lì xì không thể thiếu được, đúng không?” Lục Bắc Kiêu cười lớn, đi tới bên cạnh Diệp Kiều, ôm lấy eo cô.

Cái anh Kiêu này của nhà cô thật là. Đến người bệnh tật, độc thân cũng không có buông tha. Lão Thái năm nay ngoài 30, vì vị hôn thê 12 năm trước chết đi mà vẫn luôn độc thân, không gần nữ sắc. Đây cũng là chuyện mà họ nghe được trên đường tới đây.

Cô chỉ biết Lão Thái có chuyện, nhưng mà không ngờ tới sau lưng còn có những chuyện cảm động như vậy.

Chỉ thấy Lão Thái lấy từ dưới gối ra một bao lì xì.

“Vẫn là Lão Thái hiểu biết! Vợ ạ, nhận lấy đi!” Lục Bắc Kiêu nói xong thì nhận lấy, dúi vào tay Diệp Kiều.

“Cảm ơn Trung đội trưởng Thái. Ngài tĩnh dưỡng cho tốt!” Diệp Kiều thật lòng nói. Ông ta với Lục Bắc Kiêu rất giống nhau, nhất là ở chuyện tình cảm, đều là những người thâm tình.

“Vì để tra tấn những thằng nhãi này, tôi sẽ hồi phục thật sớm!” Lão Thái nhìn Diệp Kiều nói.

“Mẹ nói, lão tử thật muốn cho ông một quyền. Để ông nghỉ 1-2 năm.” Lục Bắc Kiêu tức giận nói.

Từ bệnh viện ra đã là hơn 4 giờ chiều, Lục Bắc Kiêu nhìn thời gian thì bảo Diệp Thành đưa Diệp Kiều về nhà, anh có chút việc phải xử lý, dáng vẻ rất bí mật.

Bình Luận (0)
Comment