Diệp Kiều về tới này thì thay đổi quần áo, cầm tài liệu đi tới công ty.
Công ty bọn họ có rất nhiều trang web, một số trang web trong đó sử dụng cả tiếng Anh và tiếng Trung. Để nâng cao hiệu quả và trợ giúp cho các học sinh nghèo Hoa Nhụy, nên có rất nhiều tư liệu của công ty, cô đã để cho Hoa Nhụy dịch. Cô sẽ trả thù lao cho cô ấy.
Cô cầm theo tài liệu đã dịch xong tới công ty, chỉ có Kiều Thiêm ở đó, những người khác đều đã tan ca.
Thấy cô đột nhiên tới, Kiều Thiêm lập tức giấu biên lai trên tay đi.
“Giấu cái gì vậy?” Diệp Kiều hỏi, bước tới.
Kiều Thiêm cũng không giấu nữa, Diệp Kiều cầm được cái biên lai vào tay. Cô nhìn xong thì hỏi anh, “Kiều Thiêm! Anh còn chưa quên cái con bạch liên hoa kia sao? Còn gửi tiền cho cô ta. Đầu anh có vấn đề sao?”
Tuy rằng Kiều Thiêm là anh trai cô, nhưng mà, cô giáo huấn Kiều Thiêm giống như giáo huấn em trai mình vậy.
Thật là tức chết cô mà.
Cái kẻ không biết cố gắng này.
“Cô ta kết hôn, anh gửi bao lì xì thôi mà!” Kiều Thiêm có chút hối lỗi.
Quả nhiên, Ninh Tĩnh đã lấy chồng. Mà kiếp trước, cái anh trai ngốc này của cô cũng gửi tiền mừng.
“2.000 đồng. Thật tốt cho cô ta a!” Thời buổi này, tiền mừng chỉ mấy chục đồng, mà anh cư nhiên gửi cho cô ta 2.000 đồng.
Diệp Kiều đau lòng muốn chết.
“Kiều Kiều, cái này là hoàn toàn chấm dứt. Sau này sẽ không liên hệ nữa!” Một năm nay, tính cách Kiều Thiêm ôn hòa hơn, trầm mặc ít lời hơn, dành hết tâm tư cho việc phát triển phần mềm, trong lúc bận thì có khi làm việc suốt đêm. Dưới sự đề nghị của Diệp Kiều, gần đây anh ta còn học nghiên cứu sinh chuyên sâu.
“Được rồi, tha cho anh. Đúng rồi, hai ngày nay anh có liên hệ với ba mẹ không? Hai ngày nay em gọi điện thoại về nhà mà không có ai nhận máy.” Diệp Kiều vừa nói vừa trở lại vị trí của mình, bật máy tính.
Kiều Thiêm nói không gọi.
*
Công ty điện thoại.
“Chào đồng chí, chúng tôi đã kiểm tra ba lần, thật sự không có cái số điện thoại mà đồng chí nói là đã nhắn tin cho đồng chí.”
Trưởng nhóm kỹ thuật của công ty điện thoại tự mình tiếp Lục Bắc Kiêu. Anh cầm tới một dãy số, bảo anh ta tìm giúp dãy số này. Tra liền mấy lần thì đều là số của Diệp Kiều.
Chuyện này, thật sự có chút kỳ quái.
“Có phải người đó là hacker không? Có phải là hệ thống của các anh có lỗi không?” Lục Bắc Kiêu trầm giọng hỏi.
Tư lệnh Lục đã khẳng định, chắc chắn không phải là nhân viên tình báo, hơn nữa, cho dù có thì cũng không có khả năng thông báo với anh.
“Chuyện này cũng có khả năng.” Trưởng nhóm kỹ thuật nghiêm túc nói.
“Tiếp tục kiểm tra xem có phải lỗi hệ thống không!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, rất muốn điều tra rõ cái tên “Queen” này.
*
Diệp Kiều kiểm tra tư liệu xong, nhìn ra bên ngoài thì thấy trời đã tối sầm. Công ty lớn như vậy hiện giờ chỉ còn hai anh em cô. Kiều Thiêm còn đã chăm chú gõ máy tính, vô cùng nhập tâm.
“Anh, ngày mai em đính hôn, anh qua sớm một chút a. Anh là người nhà bên ngoại của em, hiểu chưa?” Đã hơn 8 giờ, anh Kiêu sao còn chưa tới đón cô chứ?
“Biết rồi.” Kiều Thiêm nhàn nhạt nói.
Lúc này, điện thoại của Diệp Kiều lại vang lên, vừa mới ấn nút trả lời thì đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của u Dương.
“Kiều gia! Huhu, đã xảy ra chuyện rồi. An Hân, cô ấy… cô ấy đang chơi ở quán karaoke thì có… có mấy tên lưu manh chạy tới, hiện giờ đang ôm chặt An Hân không cho cô ấy đi. Chúng tôi đều chạy được ra ngoài rồi.”
Nghe giọng nức nở của u Dương, Diệp Kiều lập tức nổi giận, âm thầm nắm tay.
“Là quán karaoke nào?” Cô đen mặt hỏi.
“Hoa… Hoa hồng xanh!” u Dương run run nói, có thể thấy cô ấy sợ hãi như thế nào.
“Các cô mau đi tìm quản lý quán karaoke để ý An Hân, đừng để cô ấy bị hại, hiểu không? Tôi lập tức tới ngay!” Diệp Kiều trầm giọng nói, nói xong thì tắt điện thoại. Cầm balo lên, cô đã gửi cho Lục Bắc Kiêu một cái tin nhắn, cầm lấy chìa khóa xe máy ở trên bàn, chạy ra ngoài.
Kiều Thiêm muốn đi theo thì bị cô ngăn lại.