Thập niên 90 này còn gọi là thập niên của karaoke, còn cả sàn nhảy nữa. Hai hình thức giải trí này rất thịnh hành từ cả thành phố lớn tới thành phố nhỏ, được người trẻ đặc biệt yêu thích tìm tới.
u Dương, An Hân là những cô gái mới bước chân vào đại học, đối với thế giới phồn hoa này vô cùng tò mò. Được một ngày nghỉ, người ở trong ký túc xá đều ra ngoài dạo phố, thì nén không được lòng hiếu kỳ liền kéo nhau tới quán karaoke.
Nhưng mà, ở thời đại này, an ninh cũng còn kém, lưu manh du côn cũng nhiều hơn. Đặc biệt là ở quán karaoke, sàn nhảy, đó là mảnh đất của những tên tiểu lưu manh.
Một chiếc xe máy phóng như bay tới cửa quán karaoke Hoa hồng xanh thì dừng lại, một cô gái bước từ trên xe xuống, tháo mũ bảo hiểm, soái khí hất cái chỏm tóc đuôi ngựa ra phía sau, thả cái mũ vào cốp xe, khóa lại.
“Diệp Kiều!” Từ Nhiễm vẫn luôn đứng ở cửa quán chờ cô, nhìn thấy cô tới thì vội vàng chạy tới, nước mắt đầy mặt.
“An Hân đâu?” Diệp Kiều trầm giọng hỏi, chân thì rảo bước đi vào trong quán.
“Các cô ấy đều đang ở tầng 2. An Hân còn bị mấy tên kia khi dễ!” Từ Nhiễm vừa khóc vừa nói.
Diệp Kiều bước nhanh lên cầu thang. Trong quán karaoke, ánh sáng mịt mờ, xa hoa trụy lạc, khói thuốc mịt mờ, cách âm của các phòng hát cũng không tốt, âm nhạc cùng tiếng hát chói tai phát ra từ bên trong.
Cô mới vừa lên tới lầu 2, liền nhìn thấy mấy người u Dương. Thấy cô tới, mấy cô giống như gặp được cứu tinh.
“Kiều gia.”
“An Hân đâu?” Diệp Kiều lớn tiếng hỏi, cô cũng thấy nóng nảy. Một cô gái ngốc ngếch mới bước chân vào giảng đường đại học, mới tới chỗ này đã gặp phải bọn lưu manh.
u Dương chỉ vào một phòng hát.
“Còn ở bên trong. Bọn họ ép cô ấy uống rượu.” u Dương còn đang nói chuyện, Diệp Kiều đã rảo chân tới cửa phòng hát. Trên người cô tỏa ra sát khí.
Cô nhấc chân, đạp vào cánh cửa một cái, đạp mở cửa phòng hát ra. Tiếng hát vọng tới, trong đó có tiếng khóc mơ hồ của cô gái, hơi rượu hơi thuốc ập tới trước mặt.
Trên ghế, một đám lưu manh đang vui chơi. Cửa phòng đột nhiên bị đá văng khiến động tác của bọn chúng đều dừng lại. Trong ánh sáng tối tăm, Diệp Kiều nhìn thấy An Hân bị một tên lưu manh ôm vào trong lòng, trong tay hắn ta còn cầm cốc rượu, ép An Hân uống.
“Con nha đầu này từ đâu tới? Tìm chết à?” Một tên lưu manh lập tức phản ứng lại, lạnh giọng quát.
Lúc này, Diệp Kiều đưa tay ấn vào công tắc đèn.
Toàn bộ phòng hát đột nhiên sáng lóa, giống như ban ngày, cũng chiếu sáng từng gương mặt hung thần ác sát.
“Kiều gia!” An Hân nhìn thấy Diệp Kiều tới thì khóc lớn. Cô muốn giãy giụa, nhưng lại bị tên đầu chọc mặc áo cao bồi xăm trổ kia ôm chặt lại.
Vẻ mặt An Hân hoảng sợ, bất lực.
Diệp Kiều mặc quần jean, áo phông trắng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bàn.
Khuôn mặt điềm đạm, ánh mắt sắc bén, ngoan độc, “Buông cô ấy ra!” Cô lạnh lùng nói.
“Nhóc con, chú ý thái độ. Đó là anh Long, ngươi không đắc tội nổi đâu!” Một tên lưu manh ngồi trên ghế nhìn cô khiển trách.
“A, con nha đầu này từ đâu tới vậy? Nhìn khá hợp mắt, có cá tính a!” Người được gọi là anh Long nhìn Diệp Kiều đánh giá rồi cười dâm tà.
Cái dáng vé soái khí hiên ngang so với tiểu bạch thỏ trong lòng hấp dẫn hơn nhiều.
“Buông cô ấy ra!” Diệp Kiều một lần nữa quát lên. An Hân vẫn ở trong tay bọn họ, cô không thể ra tay được.
“Ô, nếu tôi buông cô ta ra, cô có uống rượu với anh không?” Người được gọi là anh Long lại cười nói.
Diệp Kiều hừ lạnh, sảng khoái nói: “Có thể. Ngươi thả cô ấy ra trước!”
“Nhiều người như vậy, không sợ cô chạy mất!” Người được gọi là anh Long nói, buông An Hân trong lòng ra. Nhìn thoáng qua, An Hân cũng không bị bắt nạt quá nhiều, chỉ là sợ tới mức không ngừng khóc.
Diệp Kiều bước tới một bước, đỡ lấy cô ấy, dắt ra cửa. Người của anh Long thì lập tức ngăn cô lại.