Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310:

Chương 310:

Cái người phụ nữ họ Lam này rõ ràng không phải thiện nam tín nữ gì, rõ ràng thiên vị tên lưu manh này mà. Có lẽ còn là đồng bọn.

“Cửa hàng của cô? Như vậy, người của tôi ở cửa hàng của cô bị hắn ta khinh nhờn, cô còn dám nói như vậy trước mặt tôi?!” Ánh mắt Diệp Kiều sắc bén nhìn chằm chằm vào người phụ nữ gọi là chị Lam kia, cũng không thèm để ý quan hệ giữa cô ta với Lục Bắc Kiêu là quan hệ gì.

Chị Lam sửng sốt. Con nhóc này đúng là mồm miệng nhanh nhảu, cũng không giống kẻ dễ bị bắt nạt.

“Con nhóc này từ đâu chạy tới, dám nói chuyện với chị Lam như vậy?” Đúng lúc này, có một người phụ nữ từ cửa bước vào, lên tiếng khiển trách Diệp Kiều.

Còn có 2 người phụ nữ nữa tiến vào cùng.

“Các người tốt nhất đừng có hỏi tôi từ đâu tới. Đầu tiên, người của tôi ở đây chơi bị các người bắt nạt. Cái quán này, tôi đập là chắc. Nếu thức thời thì đứng tránh ra xa một chút. Tôi muốn dậy cho cái đám hỗn đản này một trận.” Diệp Kiều vẻ mặt khinh thường nhìn mấy người phụ nữ, hung dữ nói.

“Con nhóc này thật là khẩu xuất cuồng ngôn mà. A Võ đâu, lại đây dạy dỗ cô ta một chút!” Người phụ nữ mặc chiếc váy màu hoa hồng gọi vọng ra bên ngoài.

Được gọi, A Võ, một người đàn ông thân hình cao lớn tiến vào, dáng vẻ không khác gì một tay đấm bốc.

“Đúng. Đánh chết cho ta. Con nhóc này dám đánh lão tử.” Anh Long hung dữ nói.

A Võ nhìn thấy Diệp Kiều thì lộ vẻ khó xử nói, “Chị Lam, hình như là bạn gái Kiêu gia…”

“Kiêu gia?” Chị Lam nhíu mày.

“Lục Bắc Kiêu.” A Võ lúc nói cái tên này thì giọng điệu vô cùng cung kính.

“A Võ! Ngươi nghe tin này từ đâu? Con nhóc này sao có thể là bạn gái của Lục thiếu chứ?” Cô gái mặc váy màu đỏ thẫm trào phúng nói. “Quan hệ giữa chị Lam với Lục thiếu tốt như vậy, sao chị Lam không biết chứ.”

“Các người không cần quan tâm ta là bạn gái ai. Việc này đêm nay cần giải quyết dứt điểm.” Diệp Kiều lạnh lùng nói tiếp.

Cho dù đêm nay Lục Bắc Kiêu không tới, với năng lực của cô cũng có thể xử lý xong. Bọ họ sợ Lục thiếu, chẳng nhẽ không sợ Diệp đại tiểu thư là cô sao?”

“Các chị, thật đó. Lúc trước có người đã nhìn thấy Lục thiếu và cô gái này ở cùng nhau!” A Võ rũ đầu nói.

“Ha ha, cho dù là thật thì Lục thiếu cũng chỉ chơi bời với cô ta thôi!” Cô gái mặc váy màu hoa hồng nói vẻ khinh thường.

“Đúng vậy. Tính cách của Lục thiếu như thế nào chúng ta còn không rõ sao, có lúc nào coi phụ nữ là người chứ?” Người phụ nữ mặc váy đỏ lên tiếng phụ họa.

“Sao tôi không từng nghe nói A Kiêu có bạn gái?” Chị Lam nhìn Diệp Kiều buồn bã nói. Cô ta không tin.

“Đúng vậy, Lục thiếu với chị Lam của chúng ta, quan hệ rất thân thiết.”

“Đúng vậy, chuyện làm ăn của chị Lam đều dựa vào sự nâng đỡ của Lục thiếu đó!”

Nghe tới đây, giống như nhớ lại, Diệp Kiều thầm nghĩ, nếu không phải như vậy, làm sao cái đám chị Lam này dám càn rỡ như vậy, dám dung túng cho bọn lưu manh ở trong quán bắt nạt khách tới chơi chứ.

“Cho nên, các người còn tranh cãi làm gì, mau đánh chết con nhóc này cho ta!” Anh Long lúc này không còn kiên nhẫn nữa, tức giận rống lên.

“A Võ. Mau đánh đi. Ngươi nhìn xem, phòng hát này đều bị cô ta đập nát rồi!” Người phụ nữ mặc váy màu hoa hồng lạnh lùng nói.

“Con mẹ nó, mau đánh đi, đừng nhiều lời nữa. Các ngươi không đánh thì đừng trách ta ra tay trước.” Cơn giận trong lòng Diệp Kiều sôi lên, giờ phút này, cô chỉ muốn giết người.

Nghĩ tới chuyện họ Lam kia có thể được Lục Bắc Kiêu che chở thì không nén nổi cơn giận trong lòng, vị chua lan lên tận óc.

Cô nắm chặt côn trong tay, vung tới vách tường, đập nát bức tranh treo trên tường.

“Cái con nhóc này!” Chị Lam buồn bực nói. “A Võ, còn thất thần ở đó làm gì. Đánh!”

“Kiêu gia!” Đúng lúc này, A Võ nhìn thấy một người từ cửa đi vào, liền cung kính gọi.

Mấy người phụ nữ lập tức nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông, dáng vẻ cao lớn lạnh lẽo, mặc áo thun đen, đội mũ lưỡi trai đi vào.

Anh tới, cô lại muốn nhìn xem, tột cùng là anh che chở cho cô hay là nhường nhịn họ Lam này.

Diệp Kiều đứng yên, hơi thở độc đoán của Lục Bắc Kiêu đã vây lây cô, anh ở trước mặt cô, cong người…

Bình Luận (0)
Comment