Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311:

Chương 311:

Đó thực sự là Lục Bắc Kiêu.

Đã vài năm rồi không gặp, Lục Bắc Kiêu trưởng thành hơn trước rất nhiều, cương quyết, rắn rỏi và rất phong độ.

Căn phòng này, vì có anh tiến vào nên có thêm chút hương vị đàn ông.

Lúc này, anh đi tới trước mặt cô gái, cúi xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Cái nhìn đó, bao nhiêu người mong muốn.

“Xin lỗi, anh đến muộn, em có bị thương không?” Lục Bắc Kiêu ôm khuôn mặt của Diệp Kiều trong tay, ánh mắt dịu dàng, quan tâm hỏi, khóe mắt anh liếc hết một lượt người cô.

Thoáng nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, trái tim anh như thắt lại.

Trên cánh tay trắng như tuyết cô cô có một vết cắt dài, giống như bị thủy tinh sượt qua, không sâu nhưng vẫn có máu rỉ tới.

Càng nhìn, ánh mắt anh càng vằn lên màu máu.

Diệp Kiều không nhăn mày, không kêu không nói, trong lòng chỉ cảm thấy tức giận, không cảm thấy đau.

Lục Bắc Kiêu quay người lại, cả người tỏa ra sát khí.

“A Kiêu!” Chị Lam lúc này bước tới, lên tiếng gọi, trên môi nở nụ cười.

“Ai làm tay cô ấy bị thương, mau đứng ra đây!” Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị hỏi, hoàn toàn không để ý tới chị Lam.

Nghe thấy giọng điệu muốn giết người của Lục Bắc Kiêu, những người phụ nữ trong phòng giật mình. Chẳng lẽ, cô gái này thật sự là bạn gái của anh?

“Anh, anh là ai?!” Anh Long nhìn người đàn ông mới vào phòng thì ngạo nghễ hỏi.

“Anh Long, đừng vô lễ!” Chị Lam lập tức mắng át, chỉ sợ hắn ta gây họa.

Những người đi theo con đường này, mấy người chưa từng nghe nói về Kiêu gia chứ. Ai cũng biết, anh ta độc ác thế nào. Mà anh Long này rõ ràng là kẻ ngu dốt, lúc Lục Bắc Kiêu còn nổi danh ở trong giới này, anh ta còn chưa mở mắt.

Lục Bắc Kiêu sải bước tới trước mặt anh Long.

“Ngươi là trùm của băng đảng này?” Anh lạnh lùng nói, vừa nói vừa túm chặt lấy bàn tay cầm dao găm của anh Long.

Anh Long muốn giật tay ra nhưng không thể giật được, chỉ thấy bàn tay của mình đang dần dần quay lại, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mặt anh ta, cảm giác sợ hãi lan tỏa.

Mũi dao lúc này đã chĩa thẳng vào cổ họng của anh ta.

Anh Long sợ đến hồn xiêu phách tan.

Đám phụ nữ nhìn thấy cảnh này thì sốc.

“Anh Kiêu, Kiêu gia, là tôi mạo phạm!” Anh Long vội lên tiếng cầu xin, chỉ sợ rằng người đàn ông lạnh lẽo trước mặt thật sự sẽ cắt cổ anh ta. “Tôi trẻ người non dạ, không có mắt, anh là người lớn, xin anh đừng chấp!”

“Anh Kiêu, đúng là đứa nhỏ này không có mắt, anh đừng chấp hắn!” Chị Lam cũng lên tiếng xin giúp.

Anh Kiêu.

Diệp Kiều sao có thể không để ý đến cách người phụ nữ này gọi Lục Bắc Kiêu chứ.

Nhưng mà, Lục Bắc Kiêu phớt lờ cô ta.

Máu bắt đầu chảy xuống từ cổ anh Long. Cảm giác dòng máu ấm chảy ra khiến anh Long sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, tưởng rằng mình sắp xuống địa ngục gặp Diêm Vương.

“Anh Kiêu, cái thứ cặn bã này không xứng để anh ra tay.” Diệp Kiều lúc này mới bước tới nói.

Hai tay của anh được sử dụng để chống lại quân thù, chứ không phải để đánh thứ cặn bã này.

“Nhưng mà, cái thứ cặn bã này lại đụng tới bảo bối của anh. Vì bảo bối, anh phải nhúng tay vào bùn!” Trong lời nói, ánh mắt đều không tiếc vẻ lưu luyến cô.

Anh nói xong, đám người trong quán sợ hãi. Mấy người này vừa rồi còn nghĩ, Lục thiếu chỉ là chơi đùa với cô gái nhỏ này, nào ngờ, cô gái nhỏ này lại thật sự là người yêu của anh.

Lục Bắc Kiêu nắm lấy tay anh Long, nâng cao lên ngang má, ngoá mạnh.

Bốn cô gái sợ hãi vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Diệp Kiều lạnh lùng nhìn mặt anh Long, miệng dẩu ra.

Anh Long được thả tay ra, con dao rớt xuống đất, hai chân anh ta mất đi sức lực ngã quỵ xuống, một lát sau mới cảm thấy má mình đau rát.

Mấy tên lưu manh thủ hạ của anh ta nhìn thấy cảnh tượng này thì sững người, quỳ sụp cả xuống.

Bình Luận (0)
Comment