Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312:

Chương 312:

Lục Bắc Kiêu từ trên nhìn xuống, thấy đầu anh Long gục xuống thì khóe miệng cong lên vẻ hung ác.

Chị Lam thấy Kiêu gia không có ý buông tha cho anh Long thì sợ hãi, sợ có người chết thật trong quán thì không còn làm ăn được nữa nên vội tiến tới, tha thiết nhìn Lục Bắc Kiêu, “Anh Kiêu, mong anh bớt giận, nể mặt chị Lam, không so đo với đám trẻ con này được không?”

Nể mặt chị ta?

Cho nên, bọn họ thật sự quen nhau.

Diệp Kiều đứng yên, không nói gì.

Lục Bắc Kiêu ôm cô trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào chị Lam nói, “Chị Lam, nếu bọn họ đắc tội với tôi thì có thể tha thứ, nhưng bọn họ lại động tới tâm can bảo bối của tôi. Hôm nay, Lục Bắc Kiêu tôi sẽ không nể mặt ai cả.”

Vì cô nhóc trong lòng anh, đến mặt mũi của cô ta, anh cũng không nể.

Cô chính là…

Chị Lam sửng sốt, trong lòng hơi hoảng, nhìn về phía Diệp Kiều đang được anh ôm trong lòng, lúc này mới nhìn thấy rõ, cô nhóc này xinh đẹp tuyệt mỹ như thế nào.

Ba người phụ nữ còn lại cũng kinh ngạc. Lục thiếu không thèm nể mặt chị Lam. Trong giới này, ai mà không biết, chị Lam là dựa vào danh tiếng của Lục Bắc Kiêu mới có thể làm ăn ở đây.

Anh cũng nể nang gọi chị ta một tiếng chị Lam, vì thế, chắc chắn mối quan hệ giữa hai người không tầm thường.

Nhưng mà, câu trả lời của Lục Bắc Kiêu khiến cô vừa lòng.

“Ngoan, muốn anh xử lý đám súc sinh này như thế nào?” Anh cúi đầu, ôn nhu nói bên tai cô.

“Anh Kiêu, bọn họ không đáng để anh ra tay, cũng không đáng để em ra tay.” Diệp Kiều nói. Cô bước tới, nhìn mấy tên lưu mau, “Chi bằng các ngươi tự đánh mình đi.”

Cái con nhóc này, cũng đủ tà mà.

Người được gọi là anh Long cùng đám thủ hạ nghe cô nói xong lập tức tự vả miệng mình.

“Các người lúc trêu ghẹo bạn học của ta cũng có năng lực kinh lắm mà. Hiện giờ lại túng quẫn đến nỗi phải quỳ xuống. Thật là, mẹ nó, hèn nhát!” Diệp Kiều đối với những kẻ cậy mạnh hiếp yếu thì vô cùng coi thường.

Cô đi tới bên cạnh Lục Bắc Kiêu, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng cúi đầu nhìn cô.

“Anh Kiêu, mới rồi, mấy người phụ nữ này nói anh chỉ là chơi đùa em!” Mới báo được một mối thù, còn một mối chưa có báo nha. Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu, giọng điệu làm nũng nói.

Cô là muốn nhìn rõ, ở trong mắt anh, cái người phụ nữ mà anh dây dưa từ kiếp trước này quan trọng hay cô quan trọng.

Tuy rằng đã biết đáp án, nhưng mà cô vẫn không thoải mái, vẫn muốn cho mấy người phụ nữ kia, đặc biệt là cái người được gọi là chị Lam kia, kiếp trước còn ôm người đàn ông của cô, cô biết rõ.

Nghe Diệp Kiều nói, chị Lam thấy kinh sợ, ba người phụ nữ còn lại thì cúi đầu rũ mắt, thỉnh thoảng lại len lén nhìn nhau.

Cho dù các cô không có mắt thì cũng đủ thấy Lục Bắc Kiêu yêu chiều cô nhóc này như thế nào.

“A Kiêu, vừa mới rồi, là chị em chúng tôi không biết rõ tình hình. Cậu đừng vì thế mà phiền lòng!” Chị Lam vội vàng lên tiếng làm lành.

Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều vào lòng nói, “Chị Lam, còn có ba vị này, các người nghe cho rõ đây. Đây là Diệp Kiều, là hôn thê của tôi. Ngày mai, chúng tôi đính hôn.”

Anh nghiêm túc nói như chém đinh chặt sắt, sắc mặt thì trầm xuống.

Hôn thê.

Ngày mai đính hôn.

Chị Lam giống như bị đánh một gậy vào đầu.

Ba người còn lại thì đầu cúi thêm thấp, chân run lên. Các cô sợ Lục Bắc Kiêu sẽ trách tội các cô.

Nhưng mà, các cô đều là chị em tốt của chị Lam, mong rằng Lục thiếu sẽ nể mặt chị Lam mà tha cho các cô.

Chị Lam lúc này tươi cười nhìn Diệp Kiều nói, “Diệp tiểu thư, vừa rồi chúng tôi đắc tội với cô. Cô đại nhân đại lượng tha cho ba chị em này của tôi, được không?!”

Cô ta là xin tha cho mấy chị em của mình, nhưng không bao gồm cả cô ta trong đó.

Diệp Kiều hừ lạnh.

“Tôi cũng không phải là đại nhân, nên cũng không thể đại lượng. Tôi là một người có thù tất báo!” Diệp Kiều nheo mắt, vẻ mặt hung ác nói. Cho dù đêm nay Lục Bắc Kiêu không tới thì cô vẫn giữ nguyên thái độ này.

Chị Lam kinh hãi. Cái con nhóc Diệp Kiều này không muốn buông tha cho các cô sao? Khẩu khí cũng thật lớn, ỷ vào có Lục Bắc Kiêu chống lưng đúng không?!

Nhưng mà cô ta không tin, Lục Bắc Kiêu sẽ không nể mặt cô ta.

“A Kiêu… đây đều là chị em tốt của tôi, các cô ấy thật sự không biết mọi chuyện…” Chị Lam nhìn Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt khó xử.

Bình Luận (0)
Comment