Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313:

Chương 313:

Cái người gọi là chị Lam này vẫn là muốn dựa vào quan hệ với Lục Bắc Kiêu a… Diệp Kiều thầm nghĩ.

Cô cẩn thận nghĩ lại, vẫn không nhớ ra kiếp trước quan hệ giữa Lục Bắc Kiêu và chị Lam này là như thế nào. Vì sao chị Lam lại ôm anh khóc. Nhưng mà, mặc kệ là nguyên nhân gì. Cô chính là ghen, cho dù kiếp trước nhìn thấy vẫn thờ ơ, nhưng mà kiếp này không giống. Anh chỉ có thể là của một mình cô, không được có mối quan hệ ái muội với bất cứ người phụ nữ nào.

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô cẩn thận quan sát phản ứng của anh.

“Chị Lam, tôi vẫn chỉ có câu nói kia, Diệp Kiều là tâm can bảo bối của tôi, so với bất cứ kẻ nào cũng quan trọng hơn. Cho dù là ai, bắt nặt cô ấy thì còn nghiêm trọng hơn bắt nạt tôi. Chuyện này, cô ấy muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế!” Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn chị Lam, nghiêm túc nói, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Toàn thân chị Lam cứng lại, trong lòng thì kinh hãi.

Lục thiếu, lần này thật sự không để cho cô ta chút mặt mũi nào rồi.

Mà ba cô gái kia nhìn còn thảm hại hơn.

Diệp Kiều cong khóe môi, khinh miệt nhìn chị Lam, càng khinh thường 3 cô gái trang điểm lòe loẹt đi cùng cô ta. Cô đi tới trước mặt cô gái mặc váy màu hoa hồng, dùng đuôi côn nâng nằm cô ta lên, “Nhớ không lần, lúc trước cô nói với cái kẻ tên A Võ kia điểm thêm chút nhan sắc cho tôi, đúng không?”

Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ thanh tú, nhưng mà cộng với đôi mắt hung ác kia lại càng khiến cô ta sợ hãi. Cô gái mặc váy màu hoa hồng rối rắm, “Diệp tiểu thư, là tôi có mắt không tròng!” Nói rồi, cô ta tự vả vào miệng mình một cái, “Là cái miệng bẩn thỉu của tôi, mong tiêu thư đừng chấp nhặt.”

Diệp Kiều cong môi, buông cô ta ra, đi tới trước mặt cô gái mặc váy đỏ, giống như cũ nâng cằm cô ta lên.

“Tôi nhớ không nhầm, là cô nói, tôi sao có thể là bạn gái của Lục thiếu được, đúng không? Vậy cô nói xem, ai mới có thể xứng đôi với Lục thiếu? Là cô sao? Hay là chị Lam của cô?” Diệp Kiều cong miệng cười lạnh lẽo.

Mà Lục Bắc Kiêu thì nhíu mày. Vừa rồi, anh cũng không có nghe được mấy cô gái này nói cái gì.

Thật đúng là tìm đường chết mà.

Nhưng mà, bảo bối của anh cũng có phong độ.

“Diệp… Diệp tiểu thư!” Cô gái mặc váy đỏ lắp bắp, “Cô với Lục thiếu là tuyệt phối. Tôi… cái loại như tôi sao có thể xứng với Lục thiếu!”

Cô gái này trang điểm rất đậm, nước mặt chảy xuống khiến mascara bị nhòe, tạo thành hai vệt đen dưới đuôi mắt.

Diệp Kiều cong môi cười, tiếp tục nói, “Vậy, vậy thì chị Lam của các người thì sao? Cô ta xứng với Lục thiếu sao? Vấn đề này, các người còn chưa có trả lời tôi.”

Cô ta cố ý.

Chị Lam ngẩn người nhìn Diệp Kiều, thật không ngờ tới Diệp Kiều không hề để cho cô ta một con đường sống, mà Lục Bắc Kiêu thì hoàn toàn đứng về phía Diệp Kiều.

“Không, không xứng. Chỉ có cô mới xứng đôi với Lục thiếu!” Cô gái này vừa run vừa nói. Diệp Kiều nhìn về phía chị Lam, thấy cô ta xấu hổ đứng đó.

Lúc này Diệp Kiều lại đi tới phía cô gái mặc váy vàng.

“Cô vừa nói, Lục thiếu không có coi phụ nữ là con người? Đúng không? Lời này, cô định giải thích thế nào?” Diệp Kiều nhìn cô gái này nghi hoặc hỏi.

“Diệp tiểu thư, ý tôi là, Lục thiếu trước kia không gần nữ sắc, cũng giống như không có xem phụ nữ là con người. Nhưng mà, hiện giờ tôi đã hiểu rõ, trước kia là Lục thiếu chưa có gặp cô, hiện giờ, cô là bảo bối của Lục thiếu!” Cô gái mặc váy vàng vội nói.

Diệp Kiều cười cười, “Miệng thật ngọt a. Là nói thật sao?”

“Là nói thật. Lục thiếu quả thật quá yêu chiều cô. Đến chị Lam của chúng tôi cũng không nể mặt!” Cô gái mặc váy vàng vì vội bào chữa cho mình mà câu cuối cùng, lại nói sai.

Bình Luận (0)
Comment