Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314:

Chương 314:

Diệp Kiều càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa chị Lam và Lục Bắc Kiêu.

Lục Bắc Kiêu cũng hơi nhíu mày.

“A, anh Kiêu của tôi không nể mặt mũi chị Lam sao?” Diệp Kiều cao giọng nói, nhìn về phía chị Lam trong chiếc váy mày xanh ngọc, rũ mắt, dáng vẻ rất khó xử.

“Không, tôi là nói, bình thường việc khác sẽ nể mặt, nhưng mà, việc liên quan đến cô, Lục thiếu sao sao có thể nể mặt chị Lam của chúng tôi chứ. Chị Lam của chúng tôi sao có thể so được với cô…” Cô gái mặc áo vàng nói tiếp, không hề biết ý mà nói ra những lời này.

Cái này không phải là nói Diệp Kiều đắc tội với chị Lam sao?!

“So cái gì a?!” Mà Diệp Kiều thì cố ý không thuận theo ý cô ta, không hề bỏ qua.

Cô gái mặc váy vàng gấp đến độ phát khóc.

“Diệp tiểu thư, chị Lam của chúng tôi về căn bản không thể so được với cô!” Cô ta vốn định trả lời “So cái rắm” nhưng mà vẫn còn chút lý trí.

Sắc mặt chị Lam thì đỏ bừng, cô ta đưa mắt nhìn vẻ phía Lục Bắc Kiêu lãnh khốc vô tình. Anh thật sự không để cho cô ta chút mặt mũi nào sao? Trước kia, cô ta vẫn luôn cho rằng anh đối với cô không giống như những người khác, ít nhất là cũng là nể mặt Chu Khải.

Chu Khải là người anh em tốt nhất của anh.

Diệp Kiều cười cười, “Hy vọng cô không nghĩ một đằng nói một nẻo!”

“Là thật mà. Diệp tiểu thư!” Cô gái mặc váy vàng vội vàng nói tiếp.

Lúc này, Diệp Kiều mới nhìn về phía chị Lam, trong tay vẫn cầm cây côn nhị khúc, nhìn người phụ nữ trong lời đồn Lục Bắc Kiêu yêu mà không được, cô không thể nào tin nổi những lời này của Cố Tuyết Yến.

“Chị Lam này, lúc trước tôi có nói qua với chị. Bạn học của tôi tới đây chơi, bị đám lưu manh này bắt nạt, chị làm như không thấy, mà sau khi tôi đánh bọn họ, chị lại truy cứu trách nhiệm của tôi. Chị làm như vậy là vì việc làm ăn sao? Chuyện này, chị muốn như thế nào?” Diệp Kiều xoay xoay cây côn trong tay, đứng trước mặt chị Lam, cao giọng nói.

Chị Lam cong khóe miệng tươi cười, “Diệp tiểu thư, cô bớt giận, việc này, cô muốn nói thế nào thì cứ nói như vậy đi!”

“Ha ha… Là nhìn mặt Lục thiếu nên cô mới nói vậy sao?” Diệp Kiều trào phóng nói. Cái người được gọi là chị Lam này cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu thế.

Không phải ngươi cũng dựa vào Lục thiếu mới dám kiêu ngạo như vậy sao?

Chị Lam hừ lạnh trong lòng.

“Trong lòng cô nhất định cho rằng, tôi là có Lục thiếu làm chỗ dựa nên mới kiêu ngạo, đắc ý như vậy, đúng không?” Diệp Kiều giống như có thuật đọc tâm, lên tiếng châm chọc.

Chị Lam lại kinh ngạc.

Vẻ mặt của cô ta đã bán đứng cô ta.

“Đúng. Tôi là dựa vào Lục thiếu đứng ở phía sau, có một số người muốn được anh ấy đứng phía sau đỡ cho, cho dù có tranh đấu vỡ đầu cũng không đạt được. Cô nói, đúng không?” Diệp Kiều lại trào phúng nói.

“Đúng, đúng!” Chị Lam vội tán đồng. “Diệp tiểu thư, tôi thật sự không nghĩ vậy.”

Lục Bắc Kiêu đứng một bên không hề nói gì, ánh mắt yêu chiều nhìn vào Diệp Kiều. Anh đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng. “Có thể chống lưng cho bảo bối, là vinh hạnh của Lục Bắc Kiêu anh!”

Diệp Kiều nhìn anh, mỉm cười, sau đó lại đưa mắt nhìn chị Lam.

Mà chị Lam kia thì quả thực trái tim như chảy máu.

“Bạn học của tôi, tới chỗ này của chị chơi, bị bắt nạt, bị làm cho sợ hãi, là chủ quán, chị nói xem nên làm như thế nào? Có phải nên báo cảnh sát bắt mấy tên lưu manh này không? Có phải nên xin lỗi cũng như an ủi bạn học của tôi không?” Diệp Kiều lạnh lùng nói.

Chị Lam nào có thể nói khác chứ.

“Đúng. Diệp tiểu thư, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, đồng thời đi xin lỗi bạn học của cô!” Chị Lam vội vàng nói.

Mấy tên lưu manh đang quỳ dưới đất nghe thấy phải báo cảnh sát thì sợ hãi, đắc tội với người có máu mặt, bị bắt tới sở cảnh sát khác nào bị lột da chứ.

Nhưng mà còn có cách nào khác sao?

Lão đại của bọn chúng thì vẫn luôn rũ đầu, chịu đựng cơn đau da thịt, nghe thấy vậy thì sợ tới mức đái ra quần.

Bình Luận (0)
Comment