Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315:

Chương 315:

Chị Lam thức thời báo cảnh sát, cũng đi ra cửa xin lỗi An Hân, u Dương, còn cho người làm mấy cái hồng bao xin lỗi.

“Các vị bạn học, tôi là chủ của quán này, chuyện đêm nay thật có lỗi với mọi người, mong các vị thông cảm. Những tên lưu manh đó tôi đã báo cảnh sát tới rồi, mọi người yên tâm, cảnh sát tới sẽ đưa bọn chúng về đồn.” Chị Lam vừa đưa bao lì xì cho các cô vừa nói.

“Chúng tôi không muốn nhận tiền của chị. Đừng nghĩ mua chuộc được chúng tôi. Lúc chúng tôi tìm người phục vụ của chị để nhờ giúp đỡ thì các người không thèm để ý tới. Các người và đám lưu manh kia là cùng một giuộc. Chúng tôi sẽ báo rõ mọi việc với cảnh sát. Khai rõ hắc điếm của Tôn Nhị Nương* là ở đây.” u Dương căm phẫn nói.

*Tôn Nhị Nương: một nhân vật trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Trước khi lên Lương Sơn, bà mở quán hàng, chuyên cướp của giết người.

May mắn là Kiều gia của các cô kịp thời tới, nếu không, đêm nay An Hân khó giữ được mình.

Nhưng mà, các cô cũng nhìn thấy Lục giáo quan đi vào, các cô cũng cầu xin Lục giáo quan giúp Kiều gia của các cô.

Chị Lam lúc này cũng thấy nóng ruột thêm. Thật không ngờ tới, mấy cô nữ sinh này khó đối phó tới vậy.

“Bạn học, là người phục vụ của chúng tôi thất trách, không thể trách tôi, có đúng không? Tôi cũng không có quen biết mấy tên lưu manh đó.”

“Chị Lam, xoay người chị đã định lừa dối bạn học của tôi rồi!” Diệp Kiều lập tức vạch mặt chị Lam.

Cô là được Lục Bắc Kiêu bế xuống lầu.

Hai tay Diệp Kiều ôm trên cô Lục Bắc Kiêu, từ trên cao nhìn xuống chị Lam vẻ khinh miệt.

Chị Lam không vui mà cúi đầu.

u Dương, An Hân, Từ Nhiễm chờ đợi mãi, giờ nhìn thấy Diệp Kiều được Lục giáo quan mặt mày lạnh lẽo ôm trong lòng đi xuống thì còn tưởng cô bị thương vội vàng tiến tới hỏi han.

“Đừng lo lắng, tôi không có việc gì!” Diệp Kiều trầm giọng trấn an.

“Các bảo bối, các cô muốn quán này bị xử lý như thế nào?” Diệp Kiều nhìn thấy dàn hậu cung của mình hai mắt đẫm lệ thì lớn tiếng hỏi.

“Ngừng kinh doanh!” u Dương tức giận nói.

“Được. Ngưng kinh doanh! Anh Kiêu, anh không có ý kiến gì chứ?” Diệp Kiều đưa mắt nhìn Lục Bắc Kiêu vẫn còn đang bế cô trên tay hỏi.

“A Kiêu! Có thể nói chuyện một chút không?” Chị Lam lúc này không còn bình tĩnh được nữa, nhìn Lục Bắc Kiêu nhỏ giọng nói.

Ha ha… Cô ta còn không biết lượng sức.

Diệp Kiều trào phúng nghĩ, cô muốn nhìn xem Lục Bắc Kiêu có nói với cô để nói chuyện riêng với chị Lam không.

“Chị Lam, xin lỗi, chuyện này không còn gì để thương lượng, chị đắc tội với cô ấy!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, vẻ mặt vô tình.

“Diệp tiểu thư, mong cô khai ân. Hiện giờ là mùa làm ăn, tôi ngừng kinh doanh một ngày thì mất khách.” Chị Lam đành phải xin Diệp Kiều tha thứ, nhưng cô ta chưa kịp nói xong thì bị Diệp Kiều cắt đứt.

“Không có thương lượng. Nể mặt anh Kiêu tôi không có truy cứu trách nhiệm của chị, chị lại còn đẩy lại trách nhiệm cho tôi.” Diệp Kiều lạnh lùng nói.

Bọn họ vừa mới đi khỏi, ba người chị em kia của chị Lam lập tức xuống với chị ta, “Chị Lam, chúng ta phải làm gì bây giờ a? Nghĩ tới em còn thấy sợ. Sau này, có cần phải trốn khỏi đây không?”

“Đúng vậy! Lục thiếu thật sự không nể mặt chị. Sợ sau này bọn họ sẽ tiếp tục trả thù chúng ta!”

“Câm miệng! Cút hết cho tôi!” Chị Lam nghĩ tới chuyện Diệp Kiều vừa làm thì giận sôi máu, gương mặt đỏ bừng.

Ba người lập tức cúi đầu.

Vừa rồi, chị Lam của các cô thật sự mất mặt.

“Lục giáo quan, cảm ơn ngài đã cứu Kiều gia của chúng tôi!” Ra khỏi quán, lấy Lục Bắc Kiêu còn bế Diệp Kiều, u Dương vội vàng nói.

“Kiều gia, chân của chị bị thương sao?” Nếu không vì sao Lục giáo quan lại phải bế.

Bình Luận (0)
Comment