Diệp Kiều lúc này mới nhảy xuống, hai chân đứng thẳng, không hề bị thương.
Lúc này, cô lại thân mật ôm eo Lục Bắc Kiêu, nhìn về phía mấy người u Dương, “Hiện giờ, tôi chính thức tuyên bố với mọi người, vị này, Lục Bắc Kiêu, người đã từng là Lục giáo quan của các người, là chính cung nương nương của Diệp Kiều tôi.”
Trời ạ.
Cái này… có ý gì?
Mấy người u Dương nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại lời giới thiệu của cô. Ngay cả An Hân vừa bị dọa sợ cũng không chịu nổi sự đả kích này.
Chỉ thấy Diệp Kiều thân mật ôm eo Lục giáo quan, mà bàn tay của Lục giáo quan cũng sủng ái mà vuốt tóc của Kiều gia.
“Cái gì mà chính cung nương nương? Anh là duy nhất chứ? Các người về sau không được tự xưng là hậu cung của Diệp Kiều nữa!” Lục Bắc Kiêu nhìn mấy cô gái, bắt chước dáng vẻ chính cung đấu phi tần, khí phách nói.
“Không được. Em phải có hậu cung!” Diệp Kiều xụ mặt phản bác.
Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô nhóc có gan làm loạn, sắc mặt có chút đen.
“Ôi, trái tim nhỏ của tôi!” Từ Nhiễm ôm ngực, vẻ mặt giống như mới hồi phục lại từ khiếp sợ.
u Dương cũng giống hệt cô.
“Lục giáo quan, chúng tôi không dám. Chúng tôi nào dám tranh sủng với ngài!” u Dương nghiêm túc nói, ai dám tranh sủng với Lục giáo quan chứ. Tìm chết sao?
“Kiều gia, chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các người, các người thay đổi quan hệ khi nào?”
u Dương đưa vẻ mặt khó tin nhìn Lục Bắc Kiêu, chẳng lẽ lúc huấn luyện sao? Sao cô không nhìn thấy chứ?
“Nhìn đám người hèn nhát các cô kìa. Đầu tiên để tôi giải thích một chút, tôi với Lục giáo quan không phải từ lúc huấn luyện quân sự mới yêu nhau, chúng tôi trước đó đã là một đôi rồi. Lục giáo quan của các người là theo đuổi tôi nên cố ý tới làm giáo quan huấn luyện của tôi. Là huấn luyện viên của tôi, không liên quan gì tới các người!” Diệp Kiều khí phách nói, vẻ mặt vô cùng chiếm hữu với Lục Bắc Kiêu.
Chỉ thấy mấy giai nhân hậu cung của cô sợ ngây người.
Mấy cô gái trợn mắt há mồm, nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trước mặt.
“Thật lãng mạn a!” Từ Nhiễm lúc phản ứng được trở lại thì trở nên kích động.
“Thật a, Kiều gia, ngài cũng không có chút nghĩa khí nào, lại gạt chúng tôi. Thiếu chút nữa thì tôi viết thư tình gửi Lục giáo quan đó!” u Dương bi thương nói, liền bị ánh mắt giết người của Diệp Kiều ngăn lại.
“Đây là người đàn ông của tôi. Các người về sau đừng có mà mơ tưởng.” Diệp Kiều khí phách nói.
“Đúng rồi, ngày mai chúng tôi đính hôn, các cô có đến không? Có không ít đồng đội của anh ấy a!” Diệp Kiều nói tiếp.
Mấy cô gái vội vàng vui mừng, ngay cả An Hân cũng kích động.
Diệp Kiều nói địa chỉ.
“Các cô sau này cũng đừng tới những chỗ này, biết chưa?” Diệp Kiều lên tiếng giáo huấn mấy cô gái, rồi lại nhìn An Hân nói, “An Hân, đừng sợ, mấy tên lưu manh đã bị tôi đánh cho máu chảy đầu rời!”
An Hân nhìn cô, gật đầu đồng ý.
Lục Bắc Kiêu gọi xe taxi cho mấy cô gái, đưa các cô về trường học.
Nhìn thấy trên cánh tay trắng mịn có một vết xước dài, Lục Bắc Kiêu cầm lấy cánh tay của Diệp Kiều, trong lòng đau thương mà oán giận. “Đám oắt con này, bị nhốt một ngày ở sở cảnh sát là quá hời!”
Lục Bắc Kiêu lại bế cô lên, đi tới xe của mình, đưa cô tới bệnh viện.
Tới bệnh viện, không yên tâm mà tiêm phòng uốn ván, miệng vết thương cũng không sâu, giống như mèo cào, chắc không để lại sẹo.
Ngồi trên ghế phụ, cô không nói gì.
“Bảo bối, sao vậy? Sao sắc mặt không được tốt?” Lục Bắc Kiêu ôn nhu hỏi, vỗ nhẹ vào trán cô.
Lúc này Diệp Kiều với nhìn anh hỏi, “Anh Kiêu, anh với chị Lam kia có quan hệ như thế nào?” Giọng nói của cô mang giọng điệu chất vấn, mang theo ý ghen tuông.
Tuy rằng cô tin rằng anh với chị Lam không có quan hệ gì mờ ám, đêm nay anh vẫn là che chở cô, vỗ thẳng mặt chị Lam, nhưng mà, cô là ghen về việc kiếp trước, nghĩ tới việc người phụ nữ kia còn ôm anh khóc, cơn giận trong lòng cô không nén được.