Kiếp trước, chị Lam nhất định là vì Chu Khải cố ý tiếp cận anh, nên đời này cô không thể không đề phòng.
Mà anh Kiêu nhà cô, có mị lực như vậy, những kẻ yến yến oanh oanh đó đều mơ tưởng được bám vào anh.
“Bảo bối, không tin anh sao?” Lục Bắc Kiêu áp trán vào cô, nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là tin. Chỉ là, không muốn để anh, ngoại trừ em, có thêm bất cứ người phụ nữ nào có chút đặc biệt nào bên ngoài. Nghe anh gọi chị ấy là chị Lam, em thấy tức giận. Sau này không được gọi nữa!” Hũ dấm chua tiếp tục bá đạo lên tiếng. Thật sự là chua, đối với Lục Bắc Kiêu có tính chiếm hữu quá mãnh liệt.
Anh lại thật sự hưởng thụ, vui mừng tiếp nhận sự chiếm hữu này của cô.
“Được, sau này không gọi nữa. Nghe lời em, chuyện gì anh cũng sẽ nghe bảo bối của anh. Ngoan a, không tức giận nữa, tức giận hại mình, anh đau lòng!” Anh ôn nhu dỗ dành cô.
Diệp Kiều ôm chặt eo anh, hít thật sâu mùi hương trên người anh. “Anh là của em…, chỉ có thể là của em… người phụ nữ khác không thể mơ tưởng tới anh… chỉ có thể là của em!” Cô áp mặt vào ngực anh, lẩm bẩm, vừa khóc vừa nói.
Lục Bắc Kiêu lại lên tiếng dỗ dành cô, hỏi cô trên tay còn đau không. Sau một hồi an ủi, tâm tình của Diệp Kiều mới tốt hơn một chút.
*
Tháng 10 mùa thu, bầu trời quang mây.
Hôm nay, Lục đại thiếu Lục Bắc Kiêu cùng với Diệp đại tiểu thư Diệp Kiều đính hôn. Ngày đại hỉ, hai nhà không có mời người ngoài, chỉ có người trong gia đình Diệp, Lục tham dự.
9 giờ sáng, Lục Bắc Kiêu trong bộ quân phục đúng giờ tới trước cửa nhà họ Diệp.
Hôm nay, toàn bộ gia đình họ Diệp tới đông đủ, không cần để ý tới công việc thường ngày, toàn bộ người trong nhà đều tới dự, không mặc quân trang thì mặc tây trang giày da.
Lục Bắc Kiêu lần đầu tiên tới chào trưởng bối nhà họ Diệp, lại nhất nhất nghe theo lời bọn họ dặn dò, đúng phong phạm của chú rể mới ưu tú.
“Lục Bắc Kiêu, giữ bí mật cũng thật tốt a. Đại đội trưởng như tôi cũng thật không ngờ tới cậu đã qua lại với cháu gái tôi hơn 1 năm!” Người nói là chú hai của Diệp Kiều, Diệp Thắng Khôn, là đại đội trưởng Đại đội Huyết Lang, trong bộ quân trang đại tá, nghiêm túc nói.
Lục Bắc Kiêu tươi cười.
“Đại đội trưởng, ngài không để ý thôi. Tháng 8 năm ngoái, chẳng phải con nhóc này mình ngồi xe của ngài tới đại đội tìm người anh trai là cháu sao. Trên thực tế là tìm cậu ta!” Diệp Thành nén nhịn một năm, rốt cuộc cũng đã nói ra được.
Cách đó không xa, Lão Tham mưu chưởng mặc quân phục cũng nhìn tới.
Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra.
Thằng nhóc này, lúc đó đã câu dẫn xong cháu gái bảo bối của ông.
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn Diệp Thành, “Đại đội trưởng, ngài đừng tin. Lúc đó, Diệp Kiều vẫn còn nhỏ!”
Hàn huyên một hồi, Lục Bắc Kiêu không đợi nổi nữa, lập tức chạy vào nhà tìm cô vợ nhỏ của mình.
Vừa mới vào cửa thì thấy Diệp Kiều trong bộ trang phục màu đỏ rực, được hai người cô đỡ từ trên lầu xuống.
“A Kiêu tới rồi!” Hai người cô nhiệt tình cười nói.
Mà Lục Bắc Kiêu thì bị dáng vẻ của Diệp Kiều làm cho kinh ngạc.
Tóc cô được quấn gọn lên, làn da trắng như tuyết càng làm nổi bật bộ lễ phục sườn xám màu đỏ được thiết kế riêng cho cô, lộ ra những đường cong thướt tha, lộ ra đôi chân dài tinh tế, đi một đôi giày cao gót cũng màu đỏ, cao gầy mà ưu nhã.
Cô đi xuống dưới thang, chậm rãi mà đi tới phía anh.
Bộ sườn xám đỏ rực cô mặc trên người, không hề mang lại vẻ tục khí mà gợi cảm, ưu nhã.